Chính Việt xin đón nhận mọi ý kiến xây dựng và bài vở, xin email về baochinhviet@gmail.com. |
Radio
Các bài đã đăng
Tháng 09 năm 2013 Tháng 10 năm 2013 Tháng 11 năm 2013 Tháng 12 năm 2013
|
Rằm Tháng Giêng còn nhớ Dưa Hấu, hay là CÂU CHUYỆN XANH VỎ ĐỎ LÒNG
Nguyễn văn Quí
Tôi nhìn trái dưa hấu và nghĩ đến viết chuyện này,
vì nhớ tới nhóm chữ:
"xanh vỏ đỏ lòng"
Dưa hấu hiện diện trong đời mọi người Việt Nam , từ thuở ấu thơ, cho đến
lúc biết ăn nó, thấy ngon miệng, cảm thấy đã khát. Đến hồi hiểu nó là một
món không thể thiếu trong những ngày Tết, và nó phải nằm trên bàn thở Tổ Tiên,
đứng trong một cái tô kiểu lật ngửa.
Nhìn mảnh giấy đỏ
hình quả trám mang chữ Phúc màu
vàng dán lên đó, mà trong lòng thấy vui. Cái vui có nội dung thay đổi
theo kiến thức thâu thập tùy thời gian, theo từng tuổi lớn lên.
Rồi tới cái thời thấy ông phu xe xích lô hớn hở chở một cặp dưa nho nhỏ
về nhà chiều 29, 30 Tết năm nào đó, thì ấy là giai đoạn nhận ra rằng kích thước
của trái dưa là biểu hiện của tầng
lớp xã hội.
Bên cạnh đó, cũng phải hồi tưởng
lúc bị cha mẹ hạn chế, mà vẫn cứ thèm, nên lấy tiền lì xì lẽn ra mua một
miếng dưa của thằng bé bán dạo dưa lẻ, ăn vô để rồi bị lạnh bụng vì dưa đã "phải
gió"...Nhớ một bà Dì lớn tuổi ăn dưa hấu với nước tương...Nhớ đọc sách báo, nghe
nói, biết hai chữ "sọc dưa", chỉ việc tóc hớt dở, hoặc sự thất bại của một toan
tính nào đó!
Bổng nhiên dưa hấu biến ra khỏi đời sống của tôi và được thay thế bằng
những hình ảnh trên, kỳ thật là những ký ức nho nhỏ trong tù, nhỏ nhưng cũng
chen vào giữa những suy tưởng khác,
làm tạm ấm lòng những khi nghe cái loa trên mái ngói báo gió mùa Đông Bắc sắp
về.
Bây giờ...bây giờ một cái thình lình khác, là đọc tin trên mạng cho biết
dưa hấu bây giờ ăn không tốt cho sức khỏe đa, kể cả hột dưa nữa! Có tin khác nói
ở Việt Nam chưa thấy có, đồng bào chớ tin, và đưa tấm ảnh lên cho thấy có hai
ông đứng
đâm ống chích vào mặt dưa đỏ ao, không phải là dân ta!
Lâu nay, thành ngữ " xanh vỏ
đỏ lòng" (XVĐL) đã trở thành một khái niệm được nhắc tới nhiều trong giới người
Việt Tỵ Nạn CS (NVTNCS). Nói gọn, xanh
= cái bề ngoài Quốc Gia, đỏ là cái bên trong
=Cộng sản. Tuy nhiên nghĩ cho kỹ điều này không đơn giản, vì có liên quan
đến màu sắc. Mà màu thì có thể biến đổi
theo thời gian, có thể bị
phai nhạt đi, có thể có biến thành
nhiều dạng khác nhau (tiếng
Pháp, tiếng Anh: nuances), để không
còn là cái màu nguyên thủy nữa. Nhứt là khi bị ảnh hưởng bởi một cái chất
gọi là sadolin, mà dưới đây sẽ nói đến. Và thời gian (hay thời cuộc, y như nhau)
cũng tạo ra cho màu sắc một lịch sử
của sự thay đổi hình dạng! o
Vậy thử nhìn lại lịch sử của VNCH qua hai thời lỳ trước và sau 1975.
Trước 1975, có người nào, nhóm người nào có thể xem là thuộc thành phần
XVĐL không?
Các sinh viên biểu tình gây rối tại các thành phố lớn, trong khi Miền Nam
đang lâm chiến; các khuôn mặt chính trị chống chính phủ VNCH, các ông trí thức
-sinh sống bằng nghề tự do đòi thi hành Hiệp Định
Paris, hổ trợ cho CSBV vừa đánh vừa đàm, để rồi sẽ trở thành cái
Thành Phần Thứ Ba mà
HĐ dự trù cho vào ngồi trong các cái
Hội Đồng Quốc Gia Hoà Hợp Hòa Giải Dân Tộc
từ trung ương cho đến các địa phương Miền Nam để cho CSBV có cái thế 2 họ
chống 1ta, một mai mà giải pháp chính trị được dùng để đánh gục Miền Nam bằng
độc dược thay vì bằng súng đạn; các ông đó chẳng có vỏ xanh!
Bởi vì họ chống VNCH, họ quấy rối hậu phương trong lúc QLVNCH đang phải
đối phó với cuộc chiến do CS Bắc Việt tiến hành, họ đâm sau lưng chiến sĩ ta...
Lúc đó, ta gọi họ là "ăn cơm quốc gia, thờ ma CS", tức là họ lợi dụng được các
sự dễ dãi của chế độ Quốc Gia, để làm lợi cho CS. Khi họ bị câu lưu, thì các bạn
ta bên Thế Giới Tự Do xem họ là tù nhân chính trị, dùng họ trong những đánh giá
bất lợi cho nền dân Chủ của ta còn chông chênh vì nhu cầu bảo vệ đất nước cần đi
trước.
Mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra cho thành phần thứ ba đó trong cái
Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, và Chánh phủ Cách Mạng Lâm Thời Miền Nam Việt Nam,
đã lâm vào thời mạt vận chỉ một năm
sau ngày CSBV chiếm Miền Nam. Có những hạt nhân đỏ làm cốt cán cho các cái tổ
chức giả tạo ấy, như cố Bác sĩ Dương Quỳnh Hoa, đã xin xuất Đảng CS
vì thất vọng ê chề, đã bị ông Phạm văn Đồng cấm khẩu 10 năm, nay ắt đang
ngậm cười nơi Chín Suối.
Cuối cùng, chỉ có những người mà nghe đâu ngày 30 tháng 4, 1975 bổng biến
thành cán bộ CS đứng ra giao nạp cơ quan của VNCH
mà họ là nhân viên suốt mấy chục năm, mới thật đúng là XVĐL. Họ thật sự
phục vụ VNCH, dưới màu áo quốc gia, làm việc chăm chỉ, được tin dùng và "nằm
vùng" lâu dài.
Phần trên, là phải ôn cố để
có thể tri tân trong phần tiếp
dưới đây
Ngày nay, tại hải ngoại có thành phần nào có thể được xếp vào hạng
XVĐL không?
Người Việt
Nam sống tại ngoại quốc vì hậu quả
của chiến tranh mà có thể được chia
ra và gom gọn là ba (3) thành phần.
Một, người Việt QGTNCS;
hai, những người CS và
ba, là những người không thuộc hai giới trên. Hạng thứ ba, thật ra,
vô cùng đa dạng. Ta chỉ có thể biết có những người Quốc Gia, không có đeo
cái bảng "Tôi không thích Đảng CS" như
bây giờ người ta mạnh dạn mang trước ngực ở Việt Nam, nhưng trong lòng mà nghĩ
đến CS là có phiền muộn, nhưng vì hoàn cảnh riêng không
tham gia việc đấu tranh. Ta gọi những đồng hương đó
là đa số thầm lặng! (ĐSTL) Ta tin rằng
ĐSTL ấy nay đã tỉnh thức, trước tiên là để thấy rõ tệ trạng mà quê hương hằng
ngày phải chịu đựng với mức độ trầm
trọng không ngừng gia tăng.
Như vậy, tiêu chuẩn nào là cần để nhận dạng ai thuộc loại XVĐL? Lấy từ
trường hợp những người CS "nằm vùng" trong hàng ngũ VNCH nói ở trên, thì những
người đó phải tỏ ra chống Cộng tích cực,
mới gạt thiên hạ được. Ngày nay, nếu
có hạng người như thế, tôi sẽ gọi đó là những "kẻ
bảo hoàng hơn vua" . Như thuở trước, ta không thể biết được họ là ai!
Trong cộng đồng hải ngoại, đã có những nhân vật đứng ra
vạch mặt chỉ tên ai là XVĐL. Quy độc giả cứ lên mạng mà xem.
Chưa bao giờ tính chất Mê Hồn Trận (MHT) của chính trường dòng phụ trên
đất Mỹ -nơi diễn ra cuộc đấu tranh
Quốc Cộng - lại hiển hiện như thế! Ta chưng hửng thấy những người mà trước giờ
song hành với mình trên cùng một
trận tuyến, bổng nhiên bị chỉ mặt
gọi tên là CS! Vậy, MHT ở chỗ nào? Là ai tin
ông cựu Thiếu tá Liên Thành thì sẽ xem ông là phiên binh, là vọng gác của
NVQGTNCS. Ai tin những người mà ông chỉ trích, sẽ gọi ông là kẻ phá hoại hàng
ngũ QG. Mỗi bên có một số khán,
thính giả ủng hộ. Kết quả là trong
cộng đồng bao giờ cũng sẽ có nhiều nhóm
đối chọi nhau. Đương nhiên tình trạng như thế làm lợi cho CS.
Cần bình tâm tỉnh trí mà xem các bên xuất chiêu. Xin xét tâm lý của mình,
và của tha nhân. Phàm ai nói vừa ý mình là mình thích ngay. Và con người cũng có
cái tính đa nghi, để tự vệ. Vì CS rất khéo gạt gẫm nên người ta dễ tin,
sự cả tin vượt cái dễ tin bình thường. Rồi vì thất vọng ê chề khi vỡ
lẽ, nên sự nghi ngờ, không tin
lại cũng vượt mức thường tình. Vì vậy trước bất cứ lời kêu gọi, hoặc
hành động cụ thể nào đi nữa , người ta hay cho rằng hãy
kiên nhẫn chờ xem cái đã.
Bây giờ còn có thành phần nào đứng giữa hai bên Quốc Cộng ?
Cách đây vài năm, nhà bình luận thời cuộc Trúc Giang, ở Minnesota, có
cảnh báo : manh nha đang có mưu toan dựng lại thành phần thứ ba (TPT3) ở nhiều
nơi. Hể nhắc đến TPT3 là ta không khỏi
nhớ đến cái công cụ chứa đựng trong Hiệp Định Paris, mà CS dự trù
khống chế người QG bằng cái xảo thuật đem 2 chống 1.
Diễn đàn VN-Share-News có đưa
một bài ký tên Khánh Hưng, mà theo tôi là cái điếu văn
hay nhứt từ trước đến giờ, dành cho thành phần đó, vì đánh gía ấy
là:
"những người có thừa nhiệt huyết và dũng khí để đấu tranh quyết liệt chống những
chính quyền của những xã hội dân chủ nhưng thiếu sự can đãm tối thiểu để bảo vệ
một sự công bằng căn bản nhất dưới những chế độ độc tài. Và như thế, dù không
chủ ý, “thành phần thứ ba” đã bắt một nhịp cầu cho các chế độ độc tài như cộng
sản Việt Nam ."
Theo chúng tôi quả những người
nhẹ dạ đã hưởng ứng sự chiêu dụ của các cốt cán CS, vì lầm tưởng họ có
thể góp phần xây dựng cho Miền Nam VN một
chế độ
trung lập đứng giữa Thế Giới Tự Do và Khối CS, mà không ngờ họ chỉ được dùng để
bắt một nhịp cầu cho chế độ độc tài
cộng sản Việt Nam!
Cho nên bây
giờ hãy thử xem có ai thật sự "đứng giữa" hay chăng?
Nói tới "đứng giữa" ắt phải
nghĩ đến ranh giới! Lâu nay, phe ta có khái niệm " lằn ranh Quốc Cộng",
trong tinh thần hắc bạch phân minh. Phía CS đưa ra cái "chiêu bài hòa hợp
hoà giải", với ngụ ý không có ranh giới, như thế gạt kéo qua mới đễ! Phe ta vì
ớn quá rồi, nên đề
phòng cái nhập nhằng đánh lận con
đen con đỏ, từ đó lại
có vẻ cứng rắn, nên làm cho
người ta có khi vì phật ý mà
lọt tõm vào cái MHT lúc nào cũng há mổm chờ!
Nói: "đứng giữa", dễ nói hơn. Mà phải
độc lập mới thật sự đúng giữa chớ.
Nước Mỹ là nước của các nhà Đại Tư Bản.Người Mỹ hiểu hai chữ
độc lập là tự mình tạo lập, không lệ thuộc ai đó chi phối, sai khiến
mình. Người Mỹ gốc Việt thuộc thành phần Quốc Gia , vì đang ở trong bối cảnh một
sự đối đầu,
nên phải dùng tiêu chuẩn khác
để tìm hiểu .
Báo Người Việt có cây bút Ngô Nhân Dụng
mới đây viết bài "Đảng mất mình đi
đâu?". Tôi nghĩ rằng những ai phải bỏ nước ra đi sau khi CS đặt luôn cái ách
thống trị lên Miền Nam, ắt rất lấy làm khoan khoái khi đọc bài này. Con thuyền
mang tên Người Việt đi biển lâu nay, theo cái nhìn của NVQGTNCS, cứ không
để cho sóng lặng, gió yên. Bài " Đảng mất
mình đi đâu?" giống như dụng cụ định hướng
(gyroscope) làm cho tàu, thoáng một cái,
có vẻ như đi vào cái hải
trình đúng phải chạy của một con tàu
độc lập!
Để kết thúc bài này, tôi xin nhận
xét rằng bây giờ màu xanh ròng chắc
chắn còn, còn màu đỏ chắc chắn không
còn nguyên chất nữa. Tôi thật không rõ nguyên chất ấy như thế nào, chỉ nhớ là
người ta từng hê lên rằng nó sẽ tiêu diệt chất sadolin! Mà lịch sử cận kim lại
cho thấy đôi khi vẫn còn nhờ sadolin cứu cấp! Ta cũng biết, qua nhìn diễn tiến
thời sự thế giới, rằng màu đỏ đã biến cái chất
bên trong, chỉ còn giữ cái
sắc bên ngoài. Cho nên từ đó mà nói đỏ
hay không, chẳng còn quan trọng
nữa, vì chỉ là những ảo giác được cấy
vào tâm trí con người, mang đến kết quả là -như triết gia Jean-Paul Sartres đã
từng nói- "Chủ nghĩa CS là cái vòng, người bên ngoài muốn nhảy vô, người bên
trong thì muốn nhảy ra!"
Chất sadolin, từ lúc được khám phá ra cho đến nay được vài trăm năm, đã
góp phần vào sự cường thịnh và mang lại ngôi vị "bá chủ" cho nơi sản sinh nó ra,
giúp vô số nơi khác sinh tồn, và nay đang làm cái chế độ độc tài đặt ách nạn
trên Đất nước và Dân Tộc Việt Nam bị tan rã từ trong nội tạng. Các cụ ngày xưa
đọc tiếng Pháp, hay phát âm các tiếng
matin (buổi sáng), malin (láu
lỉnh) là ma-tanh, ma-lanh. Ta đọc chữ
sadolin theo như thế, là
"xa-đô-lanh", ắt dễ hiểu chất ấy hơn vậy.
Tuy nhiên khi một vật thể có tính đa năng
thì công dụng của nó cũng đa dạng.
Lénine từng nói rằng người
cộng sản sẽ không bao giờ thật sự kết với những thành phần "phi cộng sản". Và
cũng theo Lenine, dù có bị người Cộng sản tiêu diệt trước mắt,
tư sản lúc nào cũng mưu việc phục
hồi giai cấp. Cho nên từ đó có thể thấy rằng
mọi chiêu dụ, liên kết mà người CS làm, cũng chỉ là do cậy vào mãnh lực
của chất sadolin mà thôi. Vì chính họ không còn cái gọi là "lý tưởng CS',
thì lấy gì nữa để mà thuyết phục
tha nhân? $$$. |
Web VN
|
| |||
DiễnĐàn | QuanĐiểm | ThờiSự | CộngĐồng | ViệtNam | ThơVăn | KhôngQuênBạnTù | HoaThờiLoạn | TàiLiệu | Media | HồiKý | TổngHội | KhuHội Chính Việt xin đón nhận mọi ý kiến xây dựng và bài vở, xin email về baochinhviet@gmail.com |