|
NÔ LỆ TỰ TRONG ĐẦU
ĐảCộngLãoNhân
Tinh thần đấu tranh chống ngoại xâm phương Bắc âm ỷ trong lòng
người dân Việt tới nay đã như ngọn sóng càng ngày càng dâng cao.
Từ mấy năm trước khi chính quyền tay sai cộng sản cho phép đoàn
lực sỹ Trung cộng rước ngọn đuốc Thế Vận chạy trên quê hương
Việt Nam, sự phản kháng của sinh viên học sinh và giới trí thức
trẻ đã bắt đầu. Bọn ma đầu trong cái gọi là “nhà nước Xã Hõi Chủ
Nghĩa” đã xử dụng tay sai là bọn công an trấn áp một cách dã man
không thương tiếc. Chúng xử dụng quyền lực trong tay để đưa
những người yêu nước ra trước những phiên tòa mọi rợ để kết án
và bỏ tù. Chúng nghĩ rằng sự trấn áp của bọn công an tay sai của
chế độ và những bản án của luật rừng sẽ áp đảo được tinh thần
yêu nước của yoàn dân. Nhưng bọn đầu não cộng sản đã sai lầm.
Tự cổ chí kim chúng ta thấy không có một quyền lực, một sức mạnh
nào của độc tài có thể tiêu diệt được ý chí đấu tranh của toàn
dân. Bọn cầm quyền càng tàn bạo, sức đề kháng của toàn dân càng
mãnh liệt. Bọn cầm quyền càng ra sức đàn áp, toàn dân càng nhìn
thấy rõ ràng hơn tội bán nước, nô lệ cho ngoại bang của tập đoàn
thái thú ở Bắc bộ phủ. Chúng ta không quên câu nói lịch sử muôn
đời là chân lý của Tổng Thống Hoa Kỳ Abraham Lincoln trong một
bài diễn văn: “Government of the people, by the people and for
the people shall not perish from the earth” Khi chúng ta hiểu
ngược lại là nếu một chính phủ không phải của dân, bởi dân và do
dân sẽ không thể tồn tại được.
Bọn côn đồ của cái bộ chính trị đảng cộng sản hửi thấy mùi sắp
bị tiêu diệt, nên chúng run sợ. Càng run sợ chúng càng điên
cuồng trấn áp người dân. Càng trấn áp càng gây nên sự phẫn nộ
trong toàn dân. Đây chính là nguyên nhân để chúng tự đào mồ chon
xác trong một ngày không còn xa nữa.
Trong thời gian vừa qua chúng ta nhận thấy ngay, sau khi bảo vệ
vững vàng được cái ghế thủ tướng, Nguyễn tấn Dũng bèn giở thói
côn đồ bằng cách ra lệnh đưa Linh Mục Nguyễn Văn Lý, người tù
lương tâm trở lại trại giam vào ngày 25 tháng 7 vừa qua. Hành
động này đã bị thế giới cảnh cáo và lên án. Tiếp đến Nguyễn Tấn
Dũng lại ra lệnh cho cái “tòa án phường chèo” y án TS Luật Cù
Huy Hà Vũ 7 năm tù và 3 năm quản chế! Tất cả những tên chóp bu
của cái “chính phủ thái thú” của Tàu cộng đã vô cùng giàu sang.
Tiền bạc chúng không biết bao nhiêu mà kể, trong lúc đa phần
nhân dân vẫn sống trong mức nghèo khổ, thiếu ăn thiếu mặc. Chúng
phải bảo vệ tài sản chúng đã ăn cướp từ máu và nuớc mắt của toàn
dân Việt Nam. Chúng đã bán cả đất đai, tài nguyên tổ quốc cho
ngoại bang, chúng còn bán cả dân cho các nước áp đặt đủ mọi hình
thức nô lệ, thậm chí chúng cũng không từ nan bán cả trẻ thơ ra
nước ngoài để làm nô lệ tình dục cho những con dã thú.
Để gây thêm tội ác chống lại những người dân yêu nước, sáng ngày
10 tháng 8 năm 2011 cộng sản Việt Nam lại đưa ông Phạm Minh
Hoàng, một Việt kiều Pháp “yêu xã hội chủ nghĩa” ra tòa Sơ Thẩm
Sài Gòn. Bản án 3 năm tù chắc chắn sẽ làm “sáng mắt sáng lòng”
những tên Việt gian đang ngấp nghé mang tiền bạc về nước để phục
vụ cho cái chế độ “Xuống Hố Cả Nút” này.
Kinh nghiệm xương máu của một Trần Trường yêu cờ máu của cộng
sản, đem tiền bạc về Việt Nam làm ăn. Y đã bị chúng lột sạch,
cuối cùng bị chính lá cờ máu mà y đã tôn sùng chuẩn bị đưa vào
vòng tù tội. Không biết những cái gương này có làm cho những tên
đang mê ngủ “Việt kiều yêu nước” mở mắt ra được chút nào hay
không nữa.
Bọn “chính quyền rừng rú Việt cộng” còn dùng những phương pháp
đê tiện như lùa bầy côn đồ các đảng tới văn phòng của LS Trần
Đình Triển để hành hung trấn áp chỉ vì ông dám đứng ra tố cáo
tham nhũng và bào chữa cho TS Luật Cù Huy Hà Vũ. Chưa từng thấy
một tổ chức chính quyền mọi rợ nào trên thế giới lại dùng côn đồ
thay cho luật pháp để trấn áp hãm hại người dân lương thiện.
Theo như LS Triển cho biết sở dĩ ông bị hành hung vì bị trả đũa
việc ông đã đã tố cáo hành vi tham nhũng của bà Đặng Thị Bích
Hòa, bí thư đảng ủy, chủ tịch kiêm tổng giám đốc “công ty chuyển
phát nhanh bưu điện”. LS Triển đã lập bản kiến nghị gửi các cơ
quan yêu cầu bắt giam và truy tố bà Bích Hòa ra trước pháp luật
vì chính bà này đã xử dụng một nhóm người tự xưng là “thương
binh” đến văn phòng Luật Sư Vì Dân của ông để khống chế, đe dọa
và đánh đập những nhân viên trong văn phòng và cá nhân ông.
Chúng tàn nhẫn đến độ bắt “Người tù của thế kỷ Trương Văn Sương”
trở lại nhà tù vào ngày 19 tháng 8 năm 2011 mặc dù ông vẫn đang
trong cơn bệnh ngặt nghèo! Để rồi đúng 25 ngày sau ông đã trút
hơi thở cuối cùng lúc 10 giờ 20 sáng ngày 12 tháng 9 năm 2011
tại nhà tù Nam Hà, hưởng thọ 68 tuổi. Mặc cho hai người con trai
của ông van xin để đưa xác cha về quê hương chôn cất, nhưng
chúng vẫn nhẫn tâm viện dẫn những lý do vu vơ để chối từ.
Ông Trương Văn Sương là một Sĩ Quan QLVNCH bị bắt đi tù từ năm
1975. Ông được thả ra vào năm 1981, sau đó ông trốn sang Thái
Lan vào năm 1983. Ông trở về nước và tham gia vào tổ chức chống
cộng sản cùng với ông Trần Văn Bá một Pháp kiều. Ông bị bắt lại
vào năm 1984 với bản án chung thân, còn ông Trần Văn Bá đã bị
bọn tà quyền Hà Nội tuyên án tử hình. Những cái chết này sẽ được
toàn dân Việt Nam ghi nhớ như những vị anh hùng thời đại của dân
tộc.
Tất cả hành động vô nhân đạo của những tên thái thú Bắc bộ phủ
rồi sẽ phải đền tội trước nhân dân một ngày không xa.
Đến giờ phút này bọn đầu sỏ cộng sản Việt Nam đã để lộ nguyên
hình là những tên bán nước cho kẻ thù Tàu cộng, là những tên
“thái thú của thời đại” Mồm chúng soen soét tuyên bố là công an
chỉ bảo vệ cho những người biểu tình yêu nước. Nhưng thực tế
chúng đã theo sách lược từ thời Hồ Chí Minh tiêu diệt tất cả
những người chống lại chúng. Chúng luôn luôn sử dụng đòn ngầm mà
đôi khi vì nhẹ dạ nên rất nhiều người đã vội vã tin vào những
lời lẽ đường mật của chúng. Trong những năm 1940 biết bao nhiêu
nhà cách mạng yêu nước đã biến mất một cách bí mật. Chính bọn
tội đồ cộng sản đã thủ tiêu họ. Bằng chứng cụ thể là cụ Trần
Trọng Kim đã bị chúng giết một cách bí mật ở Huế năm 1945.
Tội bán nước cho Tàu cộng của tập đoàn cộng sản Việt Nam lại
càng rõ ràng hơn khi Hồ Chí Minh ra lệnh cho Phạm Văn Đồng ký
công hàm dâng Hoàng và Truờng Sa cho Tàu cộng vào ngày 14 tháng
9 năm 1958.
Trong thời gian qua nhân dân cả nhận thấy rõ hiểm họa mất nước
đã tổ chức những cuộc biểu tình chống bọn Hán triều xâm lược ở
hai thành phố lớn là Sài Gòn và Hà Nội. Một vài lần đầu chúng
nhẹ nhàng ngăn cản, tiếp đến bọn công an lập hang rào không cho
nhân dân vào khu đại sứ quán Trung cộng, quan thầy của chúng.
Tiếp đến chúng tìm cách giải tán, bắt bớ đánh đập dân một cách
dã man. Cuối cùng chúng không dám ra lệnh cấm, nhưng chúng lại
ra lệnh quái đản “Cấm tập trung đông nguời…!”
Đúng là một trò cười chỉ xảy ra trong những nước cộng sản!
Có những nhà đấu tranh cho dân chủ trong nước cảm thấy an toàn
sau một thời gian. Nhưng thực ra bọn công an đã nắm rõ mọi chi
tiết của họ, chỉ chờ đợi “lệnh trên” để ra tay đàn áp. Họ bị bắt
và đưa ra những “phiên tòa hề” để đày đọa trả thù.
Một kinh nghiệm đau thương mà chính tôi đã là nạn nhân. Năm 1982
chúng tôi được chuyển từ trại tù Vĩnh Quang ngoài miền Bắc về
trại tù Z. 30A, nôm na gọi là “trại tù núi Chứa Chan” Tất cả
chúng tôi bị lùa tập trung lên hội trường để tên trại trưởng răn
đe. Chưa kịp ổn định thì có tiếng kêu “công an đánh tù!” Chúng
tôi thấy một tên mặc quần áo thường đang túm áo một người bạn
tù. Chúng tôi đồng loạt nhảy vào tấn công tên công an đến sỉu
tại chỗ. Trại tù điều động toán công an với vũ khí lăm lăm trên
tay tiến vào hội trường. Tên trung tá trưởng trại bước vào hỏi
qua loa nội vụ rồi ra lệnh đem tên công an bị đánh đi nhốt. Sau
đó là những lời ngon ngọt nào là “Chúng tôi có nhiệm vụ bảo vệ
an toàn cho các anh… Người nào đụng đến các anh dù là công an
cũng bị trừng trị.”
Một thời gian sau những người tham gia vào cuộc “bề hội đồng”
tên công an lần lượt “cho chân vào cùm!” Hai tháng sau tôi tưởng
đã lọt lưới, thi một buổi đẹp trời tôi là người sau cùng bị kêu
lên phòng an ninh để đi biệt giam! Đây là những mưu mô xảo quyệt
của bọn chó săn công an cộng sản Việt Nam.
Bọn “Bắc bộ phủ” trong nước ra đòn mạnh tay áp đảo những người
yêu nước. Chúng mong
duy trì quyền lực để tiếp tục làm giàu. Chúng tôi không đề cập
đến những tên Việt gian “Ăn cơm Quốc Gia thờ ma cộng sản” ở đây.
Chúng tôi muốn nói đến những cảnh lố lăng, với cái đầu nô lệ
thật tệ hại.
Cách nay không lâu, trong dịp tết. Tôi tới khu thương mại Việt
Nam coi biểu diễn múa lân. Tôi gặp một “ông quan” giắt theo hai
đứa cháu đi du xuân. “Cháu trai đội mũ đuôi sam Mãn Thanh, cháu
gái mặc bộ đồ Tàu…!” Một người, có thể gọi là hiểu biết đã rất
hãnh diện với “Cái đầu nô lệ giặc phương bắc” như vậy!
Chiếc áo dài Việt Nam, theo tôi là chiếc áo đẹp nhất dành cho
ngưòi phụ nữ. Tại sao lại biến chiếc áo dài phô diễn nét đẹp của
người phụ nữ Việt Nam bằng chiếc áo “xường sám!” Chiếc áo xường
sám nào có đẹp gì hơn chiếc áo dài đâu, mà ngược lại trông nó
còn trơ trẽn và kịch cỡm. Thân áo sẻ thật cao lên tận phía trên
lưng quần, tay thì sát đến tận nách. Quả thực tôi không thể hiểu
tại sao người ta có thể gieo vào đầu óc con trẻ “một cái đầu nô
lệ” tệ hại đến như vậy. Tinh thần quốc gia ở đâu, lòng yêu nước
ở đâu và sự tự trọng của một sĩ quan đâu mất rồi?! Với một người
bình thường chắc tôi đã không thắc mắc, nhưng trường hợp này lại
xảy ra ở một người có học và nhất là một Sĩ Quan trong QLVNCH đã
trải qua lao tù cộng sản!
Đất nước đã rơi vào tay bè lũ giặc cộng hơn 36 năm. Giờ phút này
chắc chắn dân Nam không còn lạ gì “cái thiên đường bánh vẽ” của
cộng sản đã ngon ngọt tuyên truyền. Bộ mặt dối trá gian xảo của
chúng đã lộ diện không còn che giấu được nữa.
Khoảng năm 80, đang bị đày đọa ở trại tù Vĩnh Quang đói tơi tả.
Một hôm tôi cày ở ngay miếng ruộng lối vào “nhà thăm nuôi” Tôi
gặp một bác cũng khá trọng tuổi, mặc bộ bà ba trắng đã cũ, tóc
búi tó củ hành phía sau, nên tôi chắc chắn là một người dân miền
Nam. Cho trâu ngừng lại sát bờ ruộng tôi lên tiếng chào: “Chào bác, bác ở trong Nam ra thăm người nhà hả?” Ông quấn điếu thuốc rê, châm lửa bập mấy hơi mới trả lời: “Qua ra thăm thằng con trai ở tù trại này.” Tôi cười cầu tài: “Ấy, tụi cháu đang học tập cải tạo chứ có tù đày gì đâu. Mà bác ở tỉnh nào trong Nam vậy?” Nhìn quanh quất không thấy bóng công an, ông lên giọng: “Qua ở Bến Tre. Tù thì cứ nói là tù, bày đạt cải tạo với chẳng cải củ…! “Chắc bây giờ dân chúng trong Nam mình sống sung sướng lắm phải không bác, nhất là tỉnh Bến Tre là cái nôi của cách mạng nữa?” Ông có vẻ nổi xùng khi nghe tôi tán tụng. “Sung sướng đến độ sắp chết đói cả nút, cách mạng cái nỗi gì, phải gọi là cắt mạng mới đúng.” Ông đưa cho tôi điếu thuốc rê vừa vấn xong “Hút một điếu cho ấm chú em” Tôi cầm điếu thuốc kéo một hơi, tiếp: “Hồi còn quân đội Quốc Gia thì dân chúng ca thán là lính tráng về phá làng phá xóm, nay chính quyền cách mạng là của nhân dân rồi thì phải sung sướng hơn chứ” Ông gầm gừ có vẻ tức giận:
“Chính quyền nhân dân cái mả cha nó, tụi nó bây giờ đều mặt rằn
mày rện, coi dân như cỏ rác. Dân chúng ai cũng mong trở lại cuộc
sống hồi xưa. Các anh phá một thì tụi nó phá mười, mình chót tin
tụi nó bây giờ đành cắn răng chịu vậy, chẳng dám than thở!” Tên công an súng dài thấy tôi đứng dưới ruộng nói chuyện hơi lâu nên hét tướng lên:
“Anh kia nao động đi, nàm cái gì mà đứng lói chuyện mãi vậy!”
Hiện nay hang hóa của Trung cộng đã tràn lan từ Nam Quan xuống
tận Cà Mâu. Từ món ăn thức uống tới quần áo giày dép, tất cả đều
được sản xuất từ Trung cộng. Trung cộng rất tàn ác, tất cả hàng
hóa của chúng đều nhiễm những hóa chất độc hại, rất nguy hiểm
cho sức khỏe của con người. Âm mưu thâm độc của bọn đế quốc Hán
triều tuân theo di huấn của tổ tiên chúng nên quyết tâm xâm
chiếm Việt Nam cho bằng được. Âm mưu bành trướng này đã có từ
thời tổ tiên chúng. Nhưng Bắc triều đã hoàn toàn thất bại vì sức
đề kháng của dân tộc Việt trong suốt chiều dài lịch sử.
Cho đến nay dã tâm bán nước của cộng sản Việt Nam và âm mưu cườp
nước của bọn bá quyền Bắc Kinh đã quá rõ ràng, không còn giấu
diếm được ai nữa. Bọn cộng sản Việt Nam đã tự đánh rớt cái mặt
nạ hào nhoáng là chiến đấu chống ngoại xâm, thống nhất đất nước
của chúng. Chúng đã líu lưỡi không còn mở được miệng tuyên
truyền “Nhà nước của nhân dân, quân đội nhân dân, công an nhân
dân…” nữa. Tập đoàn bộ chính trị đảng cộng sản Việt Nam chính là
tập đoàn bán nước, một bọn Mafia chuyên bóc lột nhân dân để làm
giàu. Chúng không từ nan bất cứ một hành động dã man tàn độc nào
miễn sao chúng nhét đầy túi tham.
Đừng bao giờ kêu gọi lòng yêu nước thương dân với cộng sản. Nếu
chúng yêu nước thương dân chúng đã không đối xử dã man với Dân
Quân Cán Chính Việt Nam Cộng Hòa sau năm 1975. Chúng đã tráo trở
chà đạp lên Hiệp Định Paris chúng vừa ký kết, dùng súng đạn
ngoại bang để bắn giết và đánh chiếm miền Nam. Chính hành động
trả thù của chúng đã di hại cho đất nước tới ngày hôm nay. Cái
đầu của chúng là cái đầu nô lệ ngoại bang, là cái đầu bán nước.
là cái đầu ăn cướp; cái đầu của loài dã thú. Những cái đầu này
đã được Hồ Chí Minh lượm trong sọt rác của ngoại bang mang về
cấy vào bộ óc của những tên đàn em. Chúng không bao giờ chấp
nhận lẽ phải. Nói chuyện với chúng không khác gì nói chuyện với
người máy. Bộ óc của chúng là bộ phận điện tử do Bắc Kinh chế
tạo và điều khiển.
Chúng ta cũng không được quên giáo điều căn bản của cộng sản.
Những con người cộng sản không có gia đình, tôn giáo và tổ quốc.
Đối với bọn chúng thì “tôn giáo là thuốc độc” Tổ quốc của chúng
là “thế giới đại đồng” là “Tổ quốc xã hội chủ nghĩa”
Nhân dân trong nước chỉ là “phương tiện sản xuất” không hơn kém.
Do đó chúng coi mạng người còn kém giá trị hơn cả một con trâu
con bò! Đến đây chúng ta lại nhớ đến lời nói của Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa: Đừng nghe những gì cộng sản nói, Mà hãy nhìn kỹ những điều cộng sản làm. Và Còn đất nước thì còn tất cả, Để mất nước là mất tất cả
là một chân lý.
Điều hiển nhiên chứng minh là chính chúng còn không nghe nhau
nữa thì chúng còn nghe ai? Còn nhân dân đòi hỏi dân chủ, nhân
quyền, chúng không từ nan dùng bọn công an tay sai để đàn áp.
Tôn giáo đòi lại đất đai, chúng bắt bớ bỏ tù!
“Cộng sản chỉ có dẹp bỏ mà không thể nào sửa chữa được”
Đó lời tuyên bố của Yeltsin, một cán bộ cộng sản Liên Xô.
Trung Hoa đã nuôi mộng xâm lăng Việt Nam từ ngàn năm trước, nay
lại được một bày tôi cộng sản Việt Nam bán nước và những cái đầu
nô lệ hỗ trợ. Con đường đứng đắn nhất là phải dẹp tan bầy cộng
phỉ mới mong bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ của ông cha. Chỉ có sự
đoàn kết của toàn dân Việt mới tạo đủ sức mạnh để cứu đất nước
khỏi họa xâm lăng của Trung cộng đỏ mà thôi.
Chúng ta cũng phải khách quan nhận định, nỗ lực chính để lật đổ
chế độ cộng sản phải là toàn dân trong nước. Người Việt hải
ngoại sẽ là nỗ lực yểm trợ. Những nhà dân chủ đấu tranh trong
nước cũng là những con người, họ cũng có gia đình vợ con và cuộc
sống. Họ cần có phương tiện nuôi sống bản thân và gia đình hàng
ngày.
Theo thiển ý, Cộng Đồng người Việt Quốc Gia hải ngoại cần có
những tổ chức yểm trợ cho những cuộc đấu tranh trong nước. Mỗi
Cộng Động có một Ủy Ban Yểm Trợ,
khi thời cơ đến trong ngoài cùng hành động nhịp nhàng mới mong
đem lại được kết quả mong muốn.
Chúng ta cũng nhận thấy khá rõ ràng lực lượng công an chính là
lực lượng chính bảo vệ cho đảng cộng sản. Tập đoàn này được
hưởng tất cả những ưu đãi nhất là với một tên thủ tường xuất
thân từ ngành công an. Lực lượng quân đội bị ngược đãi bởi một
mạng lưới kìm kẹp của các ủy viên chính trị các cấp. Lực lượng
quân đội sẽ là nỗ lực chính để làm cuộc cách mạng lật đổ chế độ
cộng sản Việt Nam. Họ chính là thành phần bị ngược đãi, với cuộc
sống luôn nghèo túng so với tập đoàn công an được hưởng tất cả
những đặc quyền đặc lợi của chế độ dành cho.
Gột sạch sẽ những bộ óc nô lệ ngoại bang và sự đoàn kết toàn dân
chính là con đường cứu quốc. Xin hãy vì tổ quốc vì hạnh phúc của
toàn dân mà gác qua một bên những chia rẽ đảng phái, những tổ
chức riêng lẻ. Xin hãy ngồi lại với nhau để cùng nhất tâm nhất
chí vạch ra được con đường cứu nước cứu dân. Toàn dân Việt xứng
đáng được hưởng đời sống với đầy đủ tư do dân chủ và nhân quyền.
Toàn dân giàu có, đất nước phú cường là điều mong ước của tất cả
người Việt Nam
Mong lắm thay!
ĐảCộngLãoNhân |
. Không Quên Bạn TùKhông Quên Ðồng Bào Ðau Khổ |
|
Copyright © 2001 by Tổng Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam
All rights reserved. Revised: 08 Jan 2015 07:38 PM