|
TIỄN BIỆT Người bạn vừa nằm xuống
Ngô Xuân Tâm
Tham
dự đám tang của một người bạn, cựu Trung Tá LLĐB, đương kim Chủ
Tịch Cộng Đồng Việt Nam Hawaii kiêm Hội Trưởng Hội Ái Hữu người
Việt Cao Niên ngày 9 tháng 2 năm 2011 tại thành phố Honolulu.
Trong cái đau buồn của gia đình; sự
thương tiếc người qúa cố, từng người lặng lẽ xếp hàng, nối tiếp
nhau cúi đầu tiễn đưa Phaolo Nguyễn Quang Ngọc đang nằm trong
quan tài với bộ quân phục, chiếc nón
be-rê xanh, huy chương các
loại trên ngực
như một người lính thủa nào
còn tại ngũ, đã làm lòng tôi thật sự vô cùng xúc động!
Đám tang của anh có thể nói là đông
đảo gần 400
bà con, thân nhân, bạn bè,
chiến hữu tham dự, mà từ trước tới nay ít có đám tang nào tại
Hawaii này được như thế. Hơn nữa trong tang lễ, anh còn vinh dự
được phủ lên quan tài lá Quốc Kỳ theo những qui định qua văn bản
của Chính-thể và Quân Lực VNCH, những thành tích chiến đấu với
Đệ Tứ Đẳng Bảo Quốc Huân Chương,
cộng
thêm những hoạt động của anh ở từng địa phương sau khi đến Mỹ.
Anh thật xứng đáng được phủ Quốc Kỳ, lá cờ vàng 3 sọc đỏ mà anh
đã hiến cả tuổi trẻ và năng lực để suốt đời phục vụ cho đến khi
nằm xuống.
Đây là lần
đầu tiên tại Tôi cũng thấm thía rằng, những người
lính chúng tôi đã trải qúa nhiều khổ nhục: Giặc không đánh mà
thua! Từ người lính bắt buộc trở thành người dân bất đắc dĩ! Gia
đình vợ con, nhà cửa đầm ấm bỗng dưng tan nát! Người thì liều
mình vượt thóat tìm đường trốn chạy; kẻ thì tù đầy hàng chục năm
với sự đọa đầy của bọn qủi đỏ lòng sói dạ lang! Khi đến được bến bờ tự do. Chúng tôi đã
đổi bằng mạng sống trên đường vượt thoát và tù cải tạo. Chỉ bằng
2 bàn tay trắng, đã phải gồng mình chịu đựng khổ cực làm việc để
nuôi sống bản thân, gia đình, con cái ăn học nên người. Nay đa số anh em chúng tôi tuồi đã trên
dưới “thất thập cổ lai hy”. Cái tuổi gần đất xa trời nhưng vẫn
luôn thiết tha với vận mệnh dân tộc và những gì đã mất: Mất
nước, mất nhà, mất công danh, sự nghiệp, hoài bão và cả danh dự
khi mang danh là người lính “thua trận”! Giờ này chúng tôi lại
lần lượt mất từng chiến hữu ra đi vì bệnh tật, già yếu hay tai
nạn, làm cho hàng ngũ chúng tôi mỗi ngày mỗi thưa thớt và vắng
vẻ hơn! Hôm nay tiễn
đưa anh Nguyễn Quang Ngọc, tôi thấm thía hơn lời: “Cát bụi sẽ
trở về cát bụi”
của Chúa. Hay “đời là vô
thường” của Phật đã daỵ . Thưa Anh em thân mến; Tôi cũng biết
rằng anh em quân nhân chúng ta đã hòa mình vào cuộc sống “phức
tạp” trong tập thể người Việt
hải ngọai. Nhiều người trong
chúng ta đã bất đắc ý và bất đắc chí. Nhiều lúc hoàn cảnh và
cuộc sống đã làm một số anh em bất mãn, buông xuôi. Nhưng xin
anh em nhớ lại lời thề : “Tổ
Quốc - Danh Dự - Trách Nhiệm”
của người lính đã qùy trước Vũ-Đình-Trương khi ra trường, hay
tốt nghiệp mà giữ màu cờ sắc áo. Son sắt với lý tưởng quốc gia
dân tộc. Chúng ta cũng
phải nhớ rằng, chúng ta đã từng cùng nhau chiến đấu dưới một lá
cờ vì lý tưởng tự do dân tộc. Từng
bảo vệ, giúp đỡ lẫn nhau; chia
nhau từng điếu thuốc, miềng cơm ngoài mặt trận, hay trong các
trại tù cải tạo của địch. Chúng ta đã sống chết trong tình
“huynh đệ chi binh” suốt mấy chục năm trời. Nay ở nơi xứ lạ quê
người, lòng còn nặng trĩu tình nhà, nợ nước, thì tại sao chúng
ta không biết thương yêu nhau chỉ vì đôi chút tự ái, tỵ hiềm,
ghen ghét ; vì danh vị hão hay vì chút tư lợi mà xa lánh, thù
hằn, hãm hại lẫn nhau! Thời gian còn lại cho chúng ta đã ngắn
lắm rồi. Chúng ta chỉ còn đủ thời giờ hàn gắn “sứt mẻ” giữa
chúng ta ( nếu có ). Truyền lại kinh nghiệm và vun bồi thế hệ
trẻ thưa kế. Thương yêu lẫn nhau, chứ đừng đợi mỗi khi có một
người bạn ra đi mới luyến tiếc, tới chia buồn, nhỏ lệ thì đã
muộn qúa rôi! Chúng ta hãy nắm chặt tay nhau, cùng
nhau đoàn kết, hướng thẳng mũi tên bắn vào kẻ thù chứ đừng bắn
bừa qua phía bạn. Tổ quốc và toàn dân vẫn tin tưởng vào
người lính chúng ta. Ngô Xuân Tâm Quý chiến hữu muốn chia sẻ tin tức về Khu Hội xin email về
|
Không Quên Bạn TùKhông Quên Ðồng Bào Ðau Khổ |
|
Copyright © 2001 by Tổng Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam
All rights reserved. Revised: 08 Jan 2015 08:29 PM