Diễn Đàn

BỘ SÁCH LỊCH SỬ KHÁNG CHIẾN "1954-2020"

GIỚI THIỆU MỘT PHẦN TIÊU BIỂU NÓI LÊN TINH THẦN BỘ SÁCH "LỊCH SỬ KHÁNG
 
CHIẾN VIỆT NAM 1954-2020" của NGUYỄN PHÚC LIÊN & NGUYỄN QUANG HIỆP
 
 
 
Attachment thumbnail
2021-05-21 Bia Lich Su Khang Chien VN 1954-2020 cua NPL & NQH (resized 2).jpg
 

1 attachment: Bia sach
 
Thưa Ðộc Giả và Ðồng Bào trong ngoài nước:
 
Bộ sách "LỊCH SỬ KHÁNG CHIẾN VIỆT NAM 1954-2020" của  GS TS NGUYỄN PHÚC LIÊN & GS TS NGUYỄN QUANG HIỆP gồm 2 cuốn I và II, tổng số 1246 trang, kích thước 14 x 21 cm, do NXB Image Express, CA, USA, xb 2020. Thoạt tiên, Tòa Soạn tính đọc cả 2 cuốn rồi làm mục Ðiểm Sách; nhưng bộ sách quá lớn lại bao gồm quá nhiều lãnh vực như triết lý, kinh tế, xã hội, lịch sử, chính trị; đặc biệt nó có nhiều phần về Heidegger, Nietzsche, Marx v.v., nên Tòa Soạn không đủ thì giờ và năng lực đi hết cả 1246 trang và viết Ðiểm Sách cho bộ sách này, mặc dù Tòa Soạn rất muốn làm chuyện đó.
 
Vì thế, Tòa Soạn đã chọn lọc một phần tiêu biểu của bộ sách nói lên được tinh thần mà hai tác giả muốn chuyển tải đến các thế hệ Việt Nam, trong cũng như ngoài nước, để thức tỉnh toàn dân trước tình hình nguy cấp của Ðất Nước và sự BÁN NƯỚC của Ðảng CSVN, kẻ đang nắm quyền tại Quốc Nội hiện tại.
 
Tùy theo điều kiện hoạt động của Diễn Ðàn Quốc Tế Của Các Phong Trào Dân Chủ VN (The Viet Democratic Side's International Forum), gồm các báo đa ngữ Khai Thác Thị Trường & Phúc Trình Doanh Thương VN (Viet Marketing & Business Report), Ðối Lực (Viet Opposing Centres Forum) và Diễn Ðàn Ðiện Tử Vietmarketing, vào những lúc thích hợp, Tòa Soạn có thể giới thiệu thêm các phần của Bộ Sách của hai tác giả dưới hình thức trích xuất hoặc tóm lược.
  • Phần Tòa Soạn trích xuất và giới thiệu trong bài này là Phần II của Chương III (Cuốn II), đi từ giữa trang 728 đến hết trang 744, nhan đề: "KẾT LUẬN CHUNG VỀ ÐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM: BÁN NƯỚC!". Bản gốc đưới dạng PDF, có một ít lỗi đánh máy không quan trọng . Tòa Soạn có chỉnh lại một ít lỗi đánh máy trong phần trích xuất của hai tác giả bên dưới.
Ðã qua 2 kỳ báo Khai Thác Thị Trường (số 121 tháng 1-2-3/2021 và số 122 tháng 4-5-6/2021), nhưng mục Ðiểm Sách về Bộ Sách của qúy GS TS NGUYỄN PHÚC LIÊN và NGUYỄN QUANG HIỆP vẫn chưa thực hiện được; Tòa Soạn đành phải dùng phương thức giới thiệu một phần tiêu biểu nhất lột tả được tình thần của Bộ Sách để gửi đến qúy Ðộc Giả, đặc biệt qúy Ðộc Giả trong nước.
 
Hy vọng Tòa Soạn sẽ có dịp làm tốt hơn trong tương lai: một bài viết về cả Bộ Sách bởi Tòa Soạn hay  bởi một tác giả nào đó đã bỏ thì giờ ra nghiền ngẫm Bộ Sách nàỵ
 
Kính chúc  qúy Ðộc Giả, Chiến Hữu và Ðồng Bào những ngày an bình trong Mùa Ðại Dịch, mà đang càn quét nhiều nước Ðông Nam Á hiện naỵ
 
Hải Ngoại ngày 20 tháng 5 năm 2021
 
T/M Tòa Soạn
 
TS Nguyễn Bá Long
Chủ Nhiệm
 
 
KẾT LUẬN CHUNG VỀ ĐCSVN: BÁN NƯỚC
 
(TRÍCH TỪ "LỊCH SỬ KHÁNG CHIẾN VIỆT NAM: 1954-2020", TẬP II, TRANG 728-744 CỦA GS TS NGUYỄN PHÚC LIÊN & GS TS NGUYỄN QUANG HIỆP)
 
ĐCSVN từ ngày thành lập 1930 tới năm 2020 đã được tròn 90 tuổi. Sau khi ĐCSLX sụp đổ, hệ thống xã hội chủ nghĩa tan rã cùng với PTCSQT. Chúng ta có thể nhìn thấy những gì nơi ĐCSVN.
 
-ĐCSVN chỉ là một tổ chức làm tay sai bán nước,là bọn phản quốc.
 
Vấn đề làm tay sai cho Nga Tầu và bán nước đã từng gây ra nhiều tranh cãi. Bán nước là một thực tế đã xẩy ra và đang xẩy ra cũng như có thê sẽ tiếp tục xẩy ra nếu còn tồn tại ĐCSVN.Như vậy, vấn đề làm tay sai và bán nước có còn là vấn đề gây ra tranh cãi nữa hay không?Thực ra vấn đề ở đây là vấn đề tìm lý do để bào chữa cho những hành động bán nước đã được thực hiện trong quá khứ. Đối với những người không làm tay sai, không bán nước thì đương nhiên không phải tìm lý do để bào chữa. Vậy những kẻ tìm lý do để bào chữa cho những hành động làm tay sai, bán nước cho Tầu chính là những kẻ đã thực sự làm tay sai bán nước cho Tầu, tức chính là bọn CS Việt-Nam.Những lý do mà CSVN đưa ra để giải thích hành động làm tay sai, bán nước của chúng chẳng qua là để chạy tội và đương nhiên là rất chủ quan. Tuy nhiên cũng có những ý kiến khách quan hơn cố gắng làm giảm nhẹ tội lỗi cho bọn CSVN.Đây là ý kiến của một học giả, người đã từng là đảng viên cao cấp của ĐCSVN, nhưng sau đó đã bỏ đảng để trở về với chính nghĩa quốc gia. Ông viết như sau:“Một thức tế không thể phủ nhận là những người Việt Nam trước khi đến với chủ nghĩa Marx-Lenin đều là những người yêu nước, khao khát tự do, đều mong muốn Tổ Quốc được độc lập, dân tộc được hạnh phúc. Nhưng khi đã gia nhập ĐCS, tiếp thu ý thức hệ Marx-Lenin rồi thì trong tư tưởng những đảng viên CS có những biến chuyển mà chính họ cũng không biết, cũng không ngờ. Những người yêu nước, thương dân họ có thể dễ dàng coi nhẹ quyền lợi của đất nước và dân tộc, gác quyền lợi của đất nước và dân tộc sang một bên để tòan tâm tòan ý hướng về mục đích mà họ cho là tối thượng: thực hiện chủ nghĩa cộng sản (...) trong nước mình để tiến lên thực hiện chủ nghĩa Cộng sản trên tòan thế giới. Làm việc đólà “thực hiện nghĩa vụ quốc tế” của người cộng sản, cái tư tưởng đó gọi là “chủ nghĩa quốc tế vô sản”.Trước hết phải nói rằng nhận định của học giả Nguyễn-Minh-Cần được rút ra từ kinh nghiệm sống thực của tác giả. Vì thế nhận định này, một cách nào đó có giá trị riêng của nó. Các triết gia hiện đại như Heidegger thường nói rằng người ta chỉ thông hiểu như người ta sống. Thực vậy, một người sống trong một hòan cảnh nào đó thường hiểu rõ những vấn đề trong hòan cảnh của mình hơn là những người không được sống trong đó.Những người không sống trong chế độ cộng sản, rất khó có thể mô tả chính xác chế độ đó, bởi vì họ không có những kinh nghiệm sống thực. Trường hợp học giả NguyễnMinhCần là một cán bộ cao cấp của cộng sản, sống trong đảng cộng sản lâu năm, cho nên ông hiểu chính ông, hòan cảnh của ông và tư tưởng của ông và các đồng chí của ông.Nhưng những thay đổi tư tưởng từ một người Việt Nam yêu nước thành một người Việt Nam không còn yêu nước, rồi tiến tới chỗ làm tay sai cho ngọai bang và trở thành kẻ phản quốc bán nước chỉ vì tiếp thu ý thức hệ Marx-Lenin, có thực sự có tính thuyết phục người Việt chúng ta hay không? Kinh nghiệm sống của người theo chủ nghĩa Mác-xít có thể giúp họ bào chữa cho những hành vi làm tay sai, bán nước, phản quốc của họ hay không?Nhận định của học giả Nguyễn-Minh-Cần xem ra có vẻ muốn chạy tội cho bọn CSVN làm tay sai, bán nước.Chúng tôi xin khẳng định là cái “lý tưởng cộng sản”, tức chủ nghĩa “quốc tế vô sản” không thể là lý do để làm tay sai, bán nước. Thực ra Nhận định của học giả Nguyễn-Minh-Cần bị ảnh hưởng nặng nề học thuyết duy vật, bởi vì cái nhìn của ông luôn được gạn lọc qua màng lưới duy vật.Đối với thuyết duy vật của Marx, ý thức phản ánh thực tại xã hội. Nói khác, ý thức là con đẻ của thực tại xã hội. Vì vậy, Thực tại xã hội xã hội chủ nghĩa khiến cho sự suy tư của người cộng sản chỉ là con đẻ của thực tại xã hội. Chính vì vậy, theo học giả Nguyễn-Minh-Cần, tư tưởng của ĐCSVN là tư tưởng của “chủ nghĩa quốc tê vô sản”.Tư tưởng này khiến cho CSVN dễ dàng trơ thành những kẻ làm tay sai bán nước.Lý luận này thực sự không có tính thuyết phục bởi vì hai lý do:-Trước hết, lý luận này không phù hợp với bản tính của con người.-Kế đó, lý luận này không thể bào chữa cho nhưng hành động bán nước cụ thể của ĐCSVN..Trước tiên, quan niệm ý thức con người như là con đẻ của thực tại vật chất là một quan niệm duy vật rất sai lầm. Ý thức là ý thức tự do, luôn luôn có tính siêu việt. Vật chất không thể đẻ ra ý thức tự do và siêu việt. Ngược lại ý thức cũng không đẻ ra vật chất. Vật chất và tinh thần là hai thực thê khác nhau.Đây  là sự phân biệt hữu-thể-học mà Marx và những người cộng sản theo Marx không bao giờ có thể hiểu nổi. Điều này, tức sự phân biệt hữu thể học (ontological difference) đã được Heidegger đề cập đến nhiều lần khi ông bàn về bản chất của con người. Heidegger viết: “Das “Wesen” des Daseins liegt in seiner Existenz” (Bản chất của con người nằm trong sự hiện hữu của nó).(Heidegger: Sein und Zeit, p., 42).Sự hiện hữu ở đây được hiểu như là mối tương quan giữa con người với Hữu-Thể (Đạo theo tư tưởng ViệtNam). Sự hiện hữu còn được coi là một sự xuất hữu,vượt qua chính mình để đứng trong chân lý Hữu-Thể (Đạo). Mỗi một sự vượt qua là một khai lộ tự do. Chính nhờ khả năng siêu việt này mà con người mới có thể bay bổng lên để nhìn ra chính mình và hòan cảnh của mình. Chính vì đứng trong chân lý Hữu-Thể mà con người có thê phê phán cái gì đúng, cái gì sai.Marx thực sự chẳng hiểu gì về con người, bởi vì ông không biết vê Hữu-Thể xét như Hữu-Thể và cũng không hiểu gì về siêu việt tính nới con người. Vì vậy, CSVN làm sao hiểu được sự cao qúy của con người.Do đó nói rằng vì tiêm nhiễm chủ nghĩa vô sản quốc tế mà đâm ra làm tay sai bán nước thì thực khó mà tin được..Chúng ta cần nhìn thẳng vào những hành động làm tay sai bán nước của CSVN, để tìm cho ra nguyên nhân sâu xa bên dưới những hành động ấy.
ĐCSVN xây dựng trên bạo lực và hận thù dưới sự chỉ đạo của CSQT Nga và Trung Quốc. CSVN đã gây ra những cuộc chiến tranh tàn phá đất nước, chia rẽ dân tộc, làm băng họai xã hội, phá hủy nền tảng văn hóa, đạo đức, và luân lý dân tộc.Ngòai các tội ác kể trên, tập đòan lãnh đạo cộng sản Việt-Nam từ Hồ-Chí-Minh, Trường Chinh Đặng-Xuân-Khu, Phạm-Văn-Đồng, đến Nguyễn-Văn-Linh, Đỗ-Mười , Lê-Đức-Anh, Lê -Khả-Phiêu, Trần-Đức-Lương, Nông-Đức-Mạnh, NguyễnTấn -Dũng, Nguyễn-Phú-Trọng đã phạm trọng tội bán nước cho Trung Quốc. Bằng chứng của tội bán nước rất cụ thể và khó chối cãi.
 
-Chuyển nhượng cho Trung Quốc hai quần đảo Hòang Sa và Trường Sa.
 
Do quyết định của Hồ-Chí-Minh và Bộ Chính TrịĐCSVN,Thủ Tướng Phạm-Văn-Đồng đã chính thức gửi đến Thủ tướng Quốc Vụ Viện Trung Quốc Chu-Ân-Lai công hàm ngày 14. 9. 1958 ủng hộ bản Tuyên Bố ngày 4. 9. 1958 của Trung Quốc xácnhận chủ quyền của nước này trên hai quần đảo Hòang Savà Trường Sa.Vào thời điểm này, Hai quần đảo Hòang Sa và Trường Sa thuộc chủ quyền lãnh thổ của Việt Nam Cộng Hòa (miền Nam tự do) vì nằm dưới vĩ tuyến 17. Khi Hải quân Trung Quốc tiến chiếm quần đảo Hòang Sa và bị hải quân Việt Nam Cộng Hòa chống trả quyết liệt ngày 19. 1. 1974 để bảo vệ sự tòan vẹn lãnh thổ của Việt Nam, thì Hà-Nội lại giữ thái độ im lặng hòan tòan.
Quyết định bán nước, cộng với thái độ bàng quang của Hà-Nội đã chứng minh rằng Hồ-Chí-Minh và ĐCSVN luôn luôn đặt quyền lợi của cộng sản quốc tế trên quyền lợi quốc gia.Đây là hành động phản bội tổ quốc đầu tiên của ĐCSVN. Có người cho rằng đây la` nguyên do chính yếu khiến họ Hồ và ĐCSVN phạm phải tội bán nước, nghĩa là bán nước bởi vì tiếng gọi của chủ nghĩa vô sản quốc tế. Chúng tôi cho rằng “chủ nghĩa vô sản quốc tế” còn là cái gì vừa xa vời vừa mơ hồ không đủ tính tích cực để có thể khiến những người CSVN phải bán nước.Có lẽ chúng ta phải tìm ra cái nguyên nhân sâu xa nằm ẩn sâu dưới những hành động bán nước của Hồ-Chí-Minh và đồng bọn.Ngòai vịêc bán biển đảo của Hồ-Chí-Minh và tập đòan CS Việt Nam vì lý do trả nợ chiến tranh cho Trung Quốc và đền đáp ơn nghĩa của Trung Quốc, còn có lý do sâu xa hơn đó là sự tham vọng quyền lực. Nhận định này của sử gia Phạm-Đình-Hưng nói khá rõ trong cuốn lịch sử “Việt Nam ngày mai”:
“Đây là hành động phản bội tổ quốc đầu tiên của ĐCSVN đã phạm trong thời bình để trả nợ chiến tranh cho Trung Quốc và đền đáp ơn nghĩa của Trung Quốc đã giúp đỡ Hồ-Chí-Minh và ĐCSVN lên ngai vàng tại Bắc Bộ Phủ và ngự trị trên miền Bắc Việt Nam sau chiến thắng Điện-Biên-Phủ nhờ sự trợ giúp của tướng Trung Quốc Vi-Quốc-Thanh và pháo binh Trung Cộng.Tham vọng quyền lực đã thúc đẩy Hồ-Chí-Minh và ĐCSVN tích cực phục vụ Trung Quốc, mở đường cho Hán Tộc bành trướng xuống Đông Dương và Đông Nam Á, tiến chiếm biển Đông (South China Sea), đặt căn cứ hải quân trên quần đảo Hòang Sa, khống chế đường đi ra hải phận quốc tế của Việt Nam và kiểm sóat giao lưu hàng hải quốc tế giữa Thái-Bình Dương và Ấn Độ Dương”. (Xem Phạm-Đình-Hưng: Ibid., tr. 295-296).
Qua đọan văn trên, chúng ta thấy “tham vọng quyền lực” là lý do sâu xa nhất gây ra hành động bán biển đảo. Việc bán hay chuyển nhượng Hòang Sa và Trường Sa cho Trung Quốc còn bầy tỏ cho thấy tầm nhìn quá thiển cận của HồChíMinh và ĐCSVN. Mất Hòang Sa và Trường Sa không chỉ là mất những vị trí chiến lược trên Biển Đông, mà còn để mất đi nguồn tài nguyên vô cùng phong phú của dân tộc.Sự ngu dốt của họ Hồ và ĐCSVN bị phơi bầy ra ánh sáng trước mọi người Việt Nam.
 
-Cắt đất ở biên giới Việt-Hoa dâng cho Trung Quốc.
 
Về vụ cắt đất biên giới Việt Hoa đề dâng cho Trung Quốc, chúng tôi dựa theo sự trình bầy của sử gia PhạmĐìnhHưng để tìm hiểu xem đâu là lý do chính khiến các lãnh đạo ĐCSVN bán một phần lãnh thổ cho Trung Quốc?Việc bán đất này phải chăng là vì lý tưởng của chủ nghĩa vô sản quốc tê?
Theo sử gia Phạm-Đình-Hưng:
“Sau chuyến đi năm 1991 của bộ ba Đỗ-Mười,Lê-Đức-Anh và Phạm-Văn-Đồng đến Thành Đô, thủ phủ tỉnh Tứ-Xuyên, cầu hòa và dập đầu xưng thần với thiên triều Bắc Kinh, ĐCSVN đã chuẩn bị một Cống phẩm đầu tiên để lấy lòng quan thầy: dâng hiến Trung Quốc một phần đất liền dọc theo sáu tỉnh biên giới Việt Hoa coi như trả món nợ viện trợ của Trung Quốc trong cuộc chiến tranh Việt Nam lần thứ hai để đánh chiếm miền Nam... . Cống phẩm này đã được dâng lên Bắc Kinh bằng việc ký kết hiệp ước phân định lại biên giới Việt-Hoa ngày 30. 12. 1999 theo chỉ thị của -Khả-Phiêu,người lãnh tụ số 1 của ĐCSVN đã bị Băc-Kinh sai khiến một cách dễ dàng vì đã lỡ dại sa vào mỹ nhân kế của người Tầu. Được quốc hội bù nhìn phê chuẩn nhanh chóng, hiệp ước bán nước này đã chuyển nhượng cho Trung Quốc trên 1,000 kilô mét vuông đất liền ở biên giới Việt-Hoa,tách rời khỏi lãnh thổ Việt -Nam một số địa danh quan trọng phía Bắc Sa Pa, ải Nam Quan, thác Bản giốc.(Ibid., tr. 294-295. P.Đ.H).Theo sự mô tả của sử gia Phạm-Đình-Hưng, thì lý do chính trong việc bán đất này là do tên TBT Lê-Khả-Phiêu bị Trung Quốc ép buộc. Tại sao hắn bị ép buộc? Bởi vì tên TBT Lê-Khả -Phiêu này là một tên mê gái Tâu, đã có con với người đàn bà Tầu mà đem bán đất của tổ tiên cho Tầu. Tuy nhiên theo chúng tôi nghĩ Lê-Khả-Phiêu vì không muốn mất chức TBT, một chức vụ cao nhất trong đảng mà mọi đảng viên đều thèm muốn, nên đành phải bán đất để khỏi bị lãnh đạo Bắc Kinh rêu rao truyện mê gái và có con với gái Tầu. Chung quy cũng chỉ vì vấn đề mặt mũi và quyền uy  phải tán tận lương tâm đem dâng đất cho Tầu. Trong sự việc này, thực không ai trong chúng ta có thể nói Lê-Khả-Phiêu và ĐCSVN đã vì chủ nghĩa vô sản quốc tế mà hành động.
 
- Việc phân chia lại Vịnh Bắc Việt (Gulf of Tonkin).
 
Việc phân chia Vinh Bắc Việt cũng lại do Lê- Khả- Phiêu TBTvà những tên lãnh đạo cao cấp khác của ĐCSVN. Chúng ta hãy xem đọan văn sau đây của sử gia Phạm-Đình-Hưng:“...Tổng Bí thư đảng Lê-Khả-Phiêu, chủ tịch nước Trần-Đức-Lương, và chủ tịch quốc hội Nông-Đức-Mạnh đã thỏa hiệp ký kết hiệp ước về Vịnh Bắc Việt ngày 25. 12. 2000 để thỏa mãn yêu sách của Trung Quốc, nhưng chỉ muốn xin lại 6% mà thôi. Theo hiệp ước mới này, Việt Nam mất 14,000 ki-lô mét vuông biển trong vịnh Bắc Việt. Trước sự ngoan ngõan của các lãnh đạo đảng và nhà nước CSVN, Thủ tướng Chu-Đăng-Cơ của Trung Quốc, người thay thế Lý Bằng, thông báo sẽ chuyển giao cho Việt Nam cộng sản 2 tỉ mỹ kim dưới hình thức đầu tư. Số tiền lớn này được Trung Quốc xem như tiền mua một phần biển của Việt Nam trong Vịnh Bắc Việt (Ibid., tr. 295, P. Đ. H).Qua đọan văn ngắn trên, chúng ta một lần nữa thấy TBT Lê -Khả-Phiêu vì gái Tầu đã khiến y mang lụy vào thân là phải nhượng bộ trước yêu sách của Trung Quốc. Lê-Khả-Phiêu và đồng bọn là chủ tịch nước Trần-Đức-Lương và chủ tịch Quốc hội Nông-Đức-Mạnh cũng đã chìa tay nhận lấy 2 tỉ mỹ kim tiền mua một phần biển.Từ xưa tới nay trong lịch sử Việt, Tầu, Tây, có đàn ông nào lại không “mê” gái. Nhưng không thấy ai nói mê gái vì chủ nghĩa quốc tế vô sản. Chúng mê gái là vì bản thân chúng ham sắc dục chứ có ăn nhằm gì vấn đề chủ nghĩa hay không chủ nghĩa. Vua Chiêm Thành sung sướng lấy Huyền-TrânCông-Chúa của vua Việt và hai tay dâng cho Việt Nam 2 châu Ô-Lý vuông ngàn dặm. Không có ai nói y theo chủ nghĩa cộng sản quốc tế. Nhưng vua Chiêm cao quý và hạnh phúc hơn tên TBT thối tha -Khả-Phiêu của ĐCSVN hàng ngàn lần, bởivì Huyền Trân Công Chúa tuyệt đẹp, cao qúy xứng đáng được vua Chiêm dâng tặng 2 châu Ô-Lý.Trong khi đó tên TBT Lê -Khả-Phiêu, là tên có chức vụ cao nhất đảng, được coi như vua của một nước lại đi lấy một con “đĩ thối” Ba Tầu để làm nhục quốc thể, rồi đang tâm bán đất, dâng biển cho Tầu, chỉ lấy có 2 tỉ mỹ kim.Cái đó gọi là vì chủ nghĩa xã hội hay là vì chủ nghĩa vô sản quốc tế hay sao? ĐCSVN tòan là bọn bần tiện, ngu dốt, hèn hạ hết chỗ nói.Chỉ có chó mèo, heo bò người ta chửi bới xỉ nhục chúng chúng mới không thấy nhục.Trái lại, bọn CSVN trơ trơ cái mặt mà không thấy nhục. Con người mà như vậy thà làm súc vật còn hơn!
 
-Hợp tác đánh cá và khai thác tài nguyên của biển cả.
 
Cũng trong thời kỳ, Lê-Khả-Phiêu làm TBT, lại một hiệp ước khác nữa được ký kết. Đó là hiệp ước hợp tác đánh cá và khai thác tài nguyên ký kết với Trung Quốc năm 2000 đã được nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam xem như một hợp đồng nên khỏi cần quốc hội bù nhìn phê chuẩn.Hiệp ước này xẩy ra dưới triều đại của TBT ĐCSVN (1997 -2001) Lê-Khả-Phiêu, đương nhiên nguyên nhân của nó là do việc Lê-Khả-Phiêu“dâm ô” với nữ điệp viên Tầu cộng, mang bầu và có con với y. Trung Quốc dựa vào việc này, đã đòi hỏi ĐCSVN hết lần này tới lần khác: từ việc dâng đất biên giới tới việc hiến biển Vịnh Bắc Bộ, rồi tới việc “hợp tác đánh cá và khai thác tài nguyên của biển cả”. BCT ĐCSVN đã chuyển nhượng cho Trung Quốc 22,000 (hai mươi hai ngàn) ki lô mét vuông biển Việt Nam từ Quảng Ninh đến Quảng Ngãi.
 
-Hợp tác khai thác Bâu-xít tại cao nguyên Trung Phần.
 
Đây là âm mưu thôn tính Việt Nam của Trung Quốc. Sau khi lấy được các vùng biển của Việt Nam, Trung quốc muốn chiếm lấy những vị trí chiến lược trong đấtliền của tổ quốc. Vì quá ham lợi lộc vật chất do Trung Quốc vung ra mua chuộc, cả tập đòan lãnh đạo Cộng sản VN do Nông-Đức-Mạnh, Nguyễn-Tấn-Dũng,Nguyễn-Minh-Triết, Nguyễn-Phú-Trọng, và Trương-Tấn-Sang, tiếp tay cho Trung Quốc xâm chiếm cao nguyên Trung Phần,một vị trí chiến lược sinh tử của ViệtNam.Nơi đây, Trung quốc có khả năng thành lập một khu tự trị của người Hoa và người sắc tộc thiểu số trên cao nguyênTrung Phần ở phía Tây Việt Nam và tách rời nước Việt Nam ra hai miền để làm suy yếu sức mạnh đòan kết của dân tộc Việt Nam.Ngày nay, không ai là không thấy sự tan rã của chủ nghĩa Mác-xít, ngay cả chính những người CSVN. Nhiều đảng viên kỳ cựu trong ĐCSVN đã rời bỏ đảng bởi vì họ nhận thấy chủ nghĩa CS chỉ là mơ tưởng, không bao giơ có thể trở thành hiện thực. Trước sự tan rã ấy, Những người trong ĐCSVN cố gắng bấu vi'u lấy tổ chức đảng nhằm kéo dài hơi thở sắp sửa tắt của  chế độ cộng sản.Đảng còn thì đảng viên còn,quyền lực thống trị còn.Quyền lực thống trị còn,thì quyền lợi vật chất còn.Đứng trước sự sụp đổ của chế độ, ĐCSVN phải tìm chỗ dựa để duy trì quyền lực hiện đang có và mạng sống của mình. Chỗ dựa mà ĐCSVN cho là vững chắc đó là Trung Quốc. Vì Thế ĐCSVN cam tâm làm tay saibán nước cho Trung Quốc để có thể duy trì quyền lực và quyền lợi của đảng. Sau khi ĐCSVN thất bại trong vấn đề kinh tế cộng sản và phải chuyển đổi thành kinh tế tư bản, thì chế độ cộng sản không còn là chế độ cộng sản nữa. Cộng sản đã trở thành chế độ tư bản. Mặc dù ĐCSVN cố gắn cái đuôi thối nát kinh tế quốcdoanh vào chế độ tư bản để lừa người dân và để duy trì cái tên  hội chủ nghĩa, nhưng chúng chẳng có thể lừa được ai cả.
 
-Nguyễn-Phú-Trọng, kẻ phản quốc, ngậm miệng như hến, mặc nhiên thừa nhận căn cứ quân sự Trung Quốc trên các đảo Gạc Ma, Chữ Thập, Ga Ven, Châu Viên, Tư Nghĩa và Én-Đất, trong quần đảo Trường Sa là thuộc “sân nhà” của Trung Quốc.
Chúng tôi nhắc lại ở đây một sự việc hết sức quan trọng là: trước ngày Nguyễn-Phú-Trọng đi Bắc-Kinh , ngày 8. 3. 2015, Vương Nghị, Bộ trưởng ngọai giao đã ngang ngược tuyên bố: “Trung quốc tiến hành xây dựng đảo nhân tạo cần thiết trong khu vực chủ quyền và điều này không gây ảnh hưởng đến ai cả ... Chúng tôi chỉ xây dựng đảo ngay trên sân nhà của chúng tôi”. “Sân nhà” mà Trung Quốc nói đây là quần đảo Trường Sa của Việt Nam. Bộ ngọai giao Việt Nam im thin thít không hề dám hé miệng nói một lời phản bác lại.Ngay khi Nguyễn-Phú-Trọng đang ởTrung Quốc, ngày 9. 4 . 2015, Bắc-Kinh lại khẳng định “chủ quyền không thể tranh cãi đối với quần đảo Nam Sa”, tức Trường Sa.Từ ngày 7 đến ngày 10. 4. 2015 ở Bắc Kinh, NguyễnPhú-Trọng và cả một phái đòan gồm 4 ủy viên BCT, 6 ủy viên TƯ đã ngậm tăm, không ai dám hé miệng nói một lời nào về việc Trung Quốc bồi đắp đảo nhân tạo và xây dựng công sự trên các đảo ở quần đảo Trường Sa trên biển Đông.Trung quốc làm ngày làm đêm bồi thêm đất cát để biến 6 bãi đá Gạc Ma, Chữ Thập, Ga Ven,, Châu Viên, Tư Nghĩa, và Én Đất đã chiếm được của Việt Nam thành những hòn đảo nhân tạo, trên đó xây dựng các căn cứ quân sự gồm có đường bay, quân cảng và đồn binh...Nguyễn-Phú-Trọng và những lãnh đạo cao cấp của y đã lặng thinh, mặc nhiên thừa nhận các căn cứ quân sự Trung Quốc trên các hòn đảo trong quần đảo Trường Sa là thuộc “sân nhà” của Trung Quốc.Trọng im lặng, ngoan ngõan vâng lời bọn Trung Quốc vì Trung quốc bao che và nâng đỡ cho Trọng làm TBT, làm vua cả một nước, tiền hô hậu ủng, vinh thân phì gia. Đó là chưa kể Trọng và BCT của y đã ăn hối lộ ngập mặt do Trung Quốc nhét đầy miệng. Đối với Trọng và ĐCSVN, đất nước là của riêng chúng, nhân dân chỉ là súc sinh , là tôi đòi cho chúng. Chúng muốn đánh muốn giết tùy ý chúng.Chung quy cũng chỉ vì quyền lực và tiền bàc.Qua những bằng chứng bán nước của ĐCSVN từ Hồ-Chí-Minh cho tới Nguyễn-Phú-Trọng, tức từ ngày thành lập đảng CSVN cho đến nay (1930-2019...), không ai có thể phủ nhận tính lệ thuộc, tay sai và bán nước của ĐCS này.Ngay từ đầu, ĐCSVN mà đứng đầu là HồChíMinh lệ thuộc ĐCSLX. Sau đó, ĐCSVN chuyển qua lệ thuộc ĐCSTQ. Trong suốt quá trình họat động, ĐCSVN không có cái gì gọi là độc lập. ĐCSVN chỉ học hỏi lý thuyết của Marx qua sự diễn giải từ Lenin, Staline, rồi kế đó qua những giải thích từ Mao-Trạch-Đông. Những người CSVN tin tưởng vào những diễn giải và giải thich chủ nghĩa Marx từ Liên Xô và Trung Quốc. Chính Hồ-Chí-Minh đã từng phát biểu trước các cán bộ cao cấp của ĐCSVN rằng các đồng chí Staline và Mao thì không thể sai lầm. Khi nghe những phát biểu này, bất cứ người Việt Nam bình thường nào cũng phải thốt lên: “thật ngu ơi là ngu”. Về mặt tổ chức của ĐCSVN hòan tòan lệ thuộc vào cách tổ chức Đảng từ Stalin, rồi Lenine và Mao. Về hành động nhất nhất tuân theo sự chỉ đạo của Liên Xô và Trung Quốc. Điển hình nhất là vụ đấu tố địa chủ ở miền Bắc Việt Nam, giết chết trên một trăm ngàn người. Rồi Chính Lê-Duẫn, TBT ĐCSVN cũng đã phải thốt lên: chúng ta đánh là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc. ĐCSVN là phương tiện xử dụng của ĐCSLX và ĐCSTQ.Lệ thuộc , làm tay sai là đặc tính của những kể đần độn ngu dốt.Chính vì tính lệ thuộc, làm tay sai, mà nhiều người giải thich rằng ĐCSVN trở thành những kẻ bán nước. Lý thuyết về một chủ nghĩa đại đồng, một chủ nghĩa vô sản quốc tế không phải là nguyên nhân cơ bản thúc đẩy con người đi đến những tội phạm bán nước. Chúng tôi cho rằng nguyên nhân sâu xa của việc bán nước nằm ngay trong bản chất của con ngườichứ không nằm trong lý thuyết này hay lý thuyết khác. Bản chất của con người chính là sự hiện hữu của nó. Sự hiện hữu này luôn luôn là sự khai mở tự do. Sự tự do là một huyền nhiệm đứng trên mọi lý thuyết,không thể nào định nghĩa được.Tình yêu của con cũng là tự do, là huyền nhiệm, chính vì vậy mà từ xưa đến nay có ai có thể giải thích hay định nghĩa tình yêu.Nietzsche là một nhà siêu hình học, là một triết gia lớn của nhân lọai, đã xác định bản chất của con người là ý chí quyền lực (the will of Power) hay sự vĩnh viễn trở lại của cái vĩnh cửu (the eternal return of the Same). Nietzsche đã suy tư Hữu-Thể (Đạo trong tư tưởng Việt Nam) như là ý chí quyền lực hay sự vĩnh viễn trở lại của cái vĩnh cửu.Nhưng Hữu-Thể như là ý chí quyền lực hay như là sự vĩnh viễn trở lại của cái vĩnh cửu này là cái “nội tại” trong vật thể. Và như vậy thì Hữu-Thể như là ý chí quyền lực hay như là sự vĩnh viễn trớ lại của cái vĩnh cửu không còn là “thực tại” tính phân biệt khỏi vật thể.Nếu trong siêu hình học trước Nietzsche đã không có sự phân biệt xét như là sự phân biệt Hữu-thể và vật thể, thì trong tư tưởng của Nietzsche,không hề có bất cứ sự phân biệt nào về Hữu-Thể và vật thể xét như là hai thức thể khác biệt. Nếu như không có bất cứ sự phân biệt giữa Hữu-Thể và vật thể, và nếu như chân lý Hữu-Thể vẫn còn chưa được suy tư trong tư tưởng của Nietzsche, thì lúc đó quá rõ ràng là bản chất của con người, theo Nietzsche đã không được suy tư từ chân lý Hữu-Thể .Kết cục, lúc đó, siêu nhân của Nietzsche chỉ còn là con người. Như thế con người chỉ được xác định trong mối tương quan với vật thể. Siêu nhân như vậy chỉ còn là con người sống với vật thể.Nietzsche hủy trừ thế giới siêu cảm giác và như vậy, thế giới cảm giác trở thành thực tại duy nhất. Nếu thế giới siêu cảm giác bầy tỏ Hữu-Thể như là cái gì ở bên kia vật thể, thì Nietzsche gạt bỏ Hữu-Thể và đồng thời gạt bỏ sự phân biệt giữa Hữu-Thể và vật thể:với Nietzsche, Hữu-Thể chỉ còn là làn khói cuối cùng của thực tại tan biến trong không khí.Rõ ràng Nietzsche coi Hữu-Thể như là làn khói cuối cùng của thực tại tan biến trong không khí. Nietzsche liều mình suy tư chính vật thể. Thực ra siêu hình học cũng suy tư chính vật thể. Siêu hình học tra vấn vật thể trong cái mà vật thể là và trong sự kiện mà vật thể là.Theo cách thức này, siêu hình học suy tư về Hữu-Thể của vật thể. Trong siêu hình học, HữuThể của vật thể là cái gì khác với vật thể, và Hữu-Thể của vật thể là cái để cho vật thể là vật thể.Cũng giống như mọi siêu hình học, Nietzsche suy tư vật thể trong cái mà vật thể là và trong sự kiện mà vật thể là. Với Nietzsche, cái mà vật thể là chính là ý chí quyền lực và cái mà trong sự kiện mà vật thể là chính là sự vĩnh viễn trở lại của cái vĩnh cửu. Như vậy bản chất của vật thể, tức cũng là nói bản chất của con người (essence of man) là ý chí quyền lực. Sự ham muốn quyền lực nói cho cùng là bản tính của con người.Lòng ham muốn quyền lực là phổ quát đối với mọi người, mọi thời, và mọi nơi. Trong xã hội nào cũng vậy, khi con người có tiền bạc trong tay, con người thường hướng về quyền lực. Đối với người phụ nữ thì tiền bạc có thể quan trọng hơn địa vị xã hội, nhưng đối với phái nam, thì tâm lý tự nhiên nghiêng về quyền lực hơn là tiền bạc. Lịch sử của lòai người từ xưa tới nay đã chứng minh điều đó.Alexandre Le Grand (356-323), đã xâm chiếm nhiều quốc gia và tạo lập được một đế quốc dưới chân của ông. Cái gì đã thúc đẩy ông, nếu không phải là quyền lực. Tiền bạc hay đàn bà? Chắc chắn không phải những thứ đó là nguồn thúc đẩy chính.Chỉ có quyên lực mới là tối hậu.Hitler cũng là một thí dụ. Sau khi Hitler trở thành lãnh tụ số một ở Đức Quốc, ông ta đã tập trung quyền hành vào trong tay và bắt đầu phát động những cuộc chiến tranh xâm lăng các nước chung quanh. Chinh phục các quốc gia khác để trở thành bá chủ thế giới là giấc mộng của Hitler.Ông ta nắm quyền sinh sát người khác trong tay. Chủ nghĩa Phát-xít là một thứ chủ nghĩa siêu nhân (superman), đã phátsinh từ tư tưởng người hùng của Nietzsche.Ý chí quyền lực là nền tảng cho mọi toan tính bá chủ thể giới của Hitler.Lenin vừa là kẻ khát máu, vừa là kẻ tham lam quyền thống trị. Lenin khát máu,tham lam quyền lực qua con đường chuyên chính vô sản mà Marx đã mớm cho ông.Cuộc cách mạng 1917 do đảng Bolshevik Nga thành công, đã đưa Lenin lên nắm quyền sinh sát tòan thể dân Nga. Lenin không dừng lại đó. Ngay lập tức, Lenin nghĩ ngay đến một “đảng hội kín âm mưu tòan thế giới” và bắt tay thành lập một “ĐCS tòan thế giới”, tức là Đệ Tam Quốc Tê gồm nhiều ĐCS theo hình mẫu “ĐCS bolschevik Nga” ở các nước trên thế giới do ĐCS bolschevik Nga điều khiển. Đây chính là thực chất của cái gọi là “phong trào CS Quốc tế”. Người ta cho rằng chủ nghĩa vô sản quốc tế là lý tưởng thúc đẩy Lenin tiến tới việc CS hóa thế giới.Nhưng đừng quên rằng việc CS hóa các nước khác phải nằm dưới sự điều khiển của ĐCSLX, tức dưới quyền lãnh đạo của Lenin. Quyền lãnh đạo này chẳng qua là hình thức của ý chí quyền lực của con người.Khi Lenin chết, tòan thể quyền lực của thế giới CS được tập trung vào trong tay Staline. Những cuộc tàn sát dân chúng tàn bạo bắt đầu để bó buộc mọi người phải tuân thủ ý chí quyền lực của Staline. Đặc biệt là những mầm mống có thể tranh giành quyền lãnh đạo của lãnh tụ phải bị dập tắt bằng bạo lực sắt máu.Chủ nghĩa vô sản quốc tê chỉ là hình thức, ý chí quyền lực mới là động lực chính âm thầm xuyên qua mọi hành động của lãnh tụ.Thế rồi một Mao-Trạch-Đông xuất hiện trong ĐCSTQ. Sư tranh giành quyền lực lãnh tụ trong thế giới CS bắt đầu. Một ý chí quyền lực mới đủ mạnh đối đầu với lãnh tụ ĐCSLX bắt đầu lộ diện.Thực ra trước Mao-Trạch-Đông bên Đông Phương, đã có một ý chí quyền lực độc lập bên Đông Âu, đó là quyền lãnh đạo của lãnh tụ Tito ở Nam Tư. Tito đã dám chống lại quyền lãnh đạo của Staline. Đối với những lãnh tụ CS Tầu, thì lý tưởng Cộng sản, Mác-xít chủ nghĩa dường như từ từ mờ nhạt đi trong đầu óc của họ. Ý chí quyền lực, ý chí lãnh tụ mới là quan trọng. Ý niệm về 1 thiên tử đầy quyền uy luôn luôn thống trị trong cuộc sống của họ. Một thiên tử là một ke đầy quyền uy, có thể trảm sát bất cứ ai và bất cứ lúc nào, khi thiên tử muốn. Ý chí quyền lực ấy không hề dừng lại trên thần dân của mình, trái lại nó còn muốn bao trùm trên mọi người dân trong thiên hạ.Trung Quốc không muốn thần phục Liên xô. Ngay từ năm 1961,ĐCSTQ đã công khai tuyên truyền: trung tâm cách mạng thế giới đã chuyển từ Nga đến Trung Quốc, và năm 1962 đã bắt đầu vận động thành lập Quốc Tế mới do Mao-Trạch-Đông và ĐCSTQ lãnh đạo.Tiếp đó, chúng ta hãy nghe câu nói này của MaoTrạch-Đông để thấy rõ ý định của ông ta rõ ràng không còn nằtrong lý tưởng của chủ nghĩa vô sản quốc tế, trái lại ý định của Mao ở đây chỉ là ý định của kể đi xâmlược, của kẻ bành trướng của chủ nghĩa đế quốc do người Tầu phát động. Mao-Trạch-Đông còn muốn tranh quyền lãnh đạo khối cộng sản với Liên Xô. Điều đó có nghĩa là Mao muốn thốngtrị thế giớimuốn đặt mọi người dưới chân của y. Nói khác ông ta muốn trở thành một thiên tử thống trị tòan thể nhân lọai. Đó là một thứ ý chí quyền lực vô giới hạn. Mao-Trạch-Đông trong cuộc họp BCT TƯ ĐCSTQ tháng 8 năm 1965, đã tuyên bố khôngdấu diếm:“Chúng ta phải giành cho được Đông Nam Á, bao gồm cả miền Nam việt Nam, Thái Lan, Miến Điện, Malaysia và Singapore... Một vùng như Đông Nam Á rất giầu, ở đấy có nhiều khóang sản... xứng đáng với sự cần thiết để chiếm lấy... Sau khi dành được Đông Nam Á, chúng ta có thể tăng cường được sức mạnh của chúng ta ở vùng này, lúc đó chúng ta sẽ có sức mạnh đương đầu với khối Liên Xô Đông Âu, gió Đông sẽ thổi bạt gió Tây...”. (Ibid., tr. 104. N. M. C).Đến thời Đặng-Tiểu-Bình, thì lý tưởng Công sản càng trở nên mờ nhạt, khi ông ta tuyên bố “mèo đen hay mèo trắng” mèo nào cũng được miễn là bắt được chuột. Câu nói đó chẳng qua là muốn nói “cộng sản hay tư bản” bên nào cũng được miễn là làm kinh tế phát triển là được.Đặng-Tiểu-Bình từng du học ớ Pháp và hiểu tư bản là thế nào. Theo tư bản để phát triển nhưng theo cơ chế tổ chức cộng sản để duy trì sự thống trị dân chúng trong nước. Chủ nghĩa vô sản quốc tế không còn là lý tưởng, nhưng nó trở thành một cách cai trị, một dụng cụ hữu hiệu cho sự bành trướng chủ nghĩa quốc gia. Ý chí quyền lực mới là nền tảng thức đẩy đọat lấy quyền lực chính trị.Đến Tập-Cẩm-Bình , thì chủ nghĩa đế quốc hiện nguyên hình. Tập-Cẩm-Bình đã  đạt được quyền lực tối cao và vô hạn của một Thiên Tử. Ông Tập trở thành vua Tầu. Tuy nhiên ông ta còn muốn làm vua của cả nhân lọai, thống trị hết các nước trên thế giới. ĐCSVN là một tập đòan lệ thuộc và tay sai ngay từ đầu khi được thành lập từ năm 1930. Đó là một thực tế phũ phàng. Hồ-Chí-Minh lệ thuộc Nga về lý thuyết, về tổ chức đảng, và vê họat động, cũng như về kinh tế. ĐCSVN không tự chủ được, nên lúc nào cũng đóng vai trò tay sai cho Nga rồi đến Tầu.Chính vì luôn đóng vai trò lệ thuộc và taysai cho ngọai bang, nhất là ngọai bang đó là Trung Quốc, thì việc dâng đất, bán nước trở thành một truyện khó tránh. Đối với ngọai bang thì he` n hạ, khúm núm, nhưng đối với dân trong nước thì lại tỏ ra uy quyền, một thứ quyền uy sắt máu, tàn bạo chưa từng thấy trong lịch sử dân tộc.Vì lệ thuộc và làm tay sai cho Trung Quốc, nên quyền lực mà những tên cộng sản đầu xỏ có được là quyền lực do ngọai bang ban cho. Vì thế, muốn duy trì quyền lực của mình thì phải sống dựa vào quyền lực của ngọai Bang, tức Trung Quốc. Chính vì vậy những hành động bán đất, bán biển, dâng các đảo cho Trung Quốc, một phần là vì tham lam tiền bạc,nhưng lý do chính và nền tảng vẫn là vấn đề muốn duy trì quyên lãnh đạo. Hồ-Chí-Minh, BCT TƯ ĐCSVN bán Hòang Sa và Trường Sa cho Trung quốc chẳng qua là vì đã được Trung Quốc giúp cho Ông Hồ nắm được quyền lãnh đạo và duy trì quyền cai trị của ĐCSVN.ĐCSVN nói rằng họ bán biển để trả nơ., trả ơn cho Trung quốc. Đó chỉ là cách ngụy biện, lừa bịp dân chúng. Hiệp ước Thành Đô năm 1990 là vì cái gì? Đương nhiên là vì muốn được Trung Quốc duy trì quyền lãnh đạo cho mình. Nếu không dựa vào Trung Quốc thì sẽ bị các thế lực thù địch lật đổ và tiêu diệt. TBT Lê-Khả-Phiêu bán đất biên giới, bán biển cho Trung Quốc vì gái gián điệp.Nhưng lý do sâu xa và nền tảng là vì muốn giữ được quyền lãnh đạo trong đảng và trong tòan dân.Gần đây nhất, Nguyễn-Phú-Trọng, vì muốn có quyền lực, nắm được quyền lực, duy trì được quyền lực đã cam tâm làm tay sai bán nước cho Tầu. Y đã được tọai nguyện bởi vì đã thực sự đăng ngôi vua năm 2019. Hành vi bán nước của y quá rõ ràng vào năm 2015: Y đã để cho Trung Quốc bồi đắp và xây đảo, thiết lập các căn cứ quân sự, đồn binh trên các đảo Gạc Ma, Châu Viên, Tư Nghĩa, Ga Ven, Chữ-Thập, và Én Đất. Chính quyền lực là nguồn suối chính cho những hành động bán nước cho ngọai bang.Ý chí quyền lực nằm trong bản chất của con người, và đứng ngòai và đứng trên các thể chế chính trị. Bán nước là một trọng tội phải bị xử tử. Không ai có quyền bán của cải của dân tộc đã tổ xương máu ra để xây dựng và gìn giữ. Không ai, không nhóm người nào, không một đảng phái nào có quyền bán nước mà không được phép của tòan dân. Lý tưởng cộng sản, chủ nghĩa vô sản quốc tế không phải là lý do để bán nước.
 
 

Search