Diễn Đàn

Lá Thư của một phụ nữ trẻ thuộc thế hệ thứ hai gửi các anh cựu chiến sĩ Quân Lực VNCH nhân ngày 30/04

 

 

 

Các anh kính mến,

Em viết lá thư này để tạ ơn các anh cựu chiến sĩ quân lực VNCH, các anh hãy còn sống đang bị dọa đầy trong ngục tù Cộng Sản, các anh thương phế binh kéo lê tấm thân tàn trong thiếu thốn, nghèo khổ tại VN hay sống cô đơn nơi xứ lạ quê người, và các anh đã nằm xuống vĩnh viễn để bảo vệ tự do cho quê hương Miền Nam Việt Nam yêu dấu.

Em ra đời vào năm Mậu Thân, năm mà bọn Việt Cộng tráo trở đã vi phạm lệnh hưu chiến để tàn sát hàng ngàn thường dân vô tội vào ngày Tết dân tộc. Từ tấm bé sơ sinh em lớn dần theo thời ly loạn cho đến ngày nước mất nhà tan 30 tháng 04, 1975. Cũng như bao người dân Việt không chấp nhận và không thể sống dưới chế độ Cộng Sản bạo tàn, gia đình em đã bỏ lại tất cả để ra đi vượt biên bằng đường biển bất chấp nguy hiểm đến mạng sống. Gia đình em may mắn đến được bến bờ tư do, và định cư tại một tỉnh nhỏ hiền hòa ven biển miền nam Hoa Kỳ. Em được sống trong chăn êm, nệm ấm, được ăn học, và lớn lên trong một nước thanh bình, tự do, dân chủ. Theo dòng đời xuôi ngược, ngày nay em có một cuộc sống cũng giống như các anh đã may mắn rời khỏi quê hương, đã tự tạo cho mình một đời sống mới, khác nhau chăng là em đã có một tâm hồn sống thật vô tư, không phải mang niềm đau quốc hận, không sống trong dằn vặt, khắc khoải, đau buồn. 

Khi lớn lên, có trí khôn, em vẫn chưa biết mình là người dân mất nước. Được cắp sách đến trường, lên bậc trung học, môn Lịch Sử Thế Giới mới cho em biết là Việt Nam bị chia đôi năm 1954 thành hai đất nước. Mới biết rằng Miền Nam Việt Nam thân yêu của chúng ta bị bọn Bắc Cộng xâm lăng, cưỡng chiếm. Mới hiểu vì sao gia đình em phải chấp nhận trăm ngàn hiểm nguy để ra đi. Gần một triệu người đã chết trên đường vượt biên bằng đường bộ hoặc vùi thân trong lòng biển cả. Biết bao phụ nữ Việt bị hải tặc Thái Lan hãm hiếp, bao gia đình ly tán, tang thương cũng chỉ vì tai họa Cộng Sản, vì hai chữ Tự Do!

Nhưng, Việt Nam bây giờ có phải là quê hương của chúng ta không? chắc chắn là không khi mà chế độ tàn ác dã man Cộng Sản còn ngự trị trên mảnh đất thân yêu của chúng ta. Chừng nào bọn Cộng Sản bị lật đổ thì ngày đó chúng ta mới thực sự có một quê hương. Em cầu mong sao có phép nhiệm mầu tiêu diệt đám người lòng lang dạ thú để chúng ta có lại quê hương như ngày mà các anh, khi đầu còn xanh tuổi còn trẻ, lòng phơi phới yêu đời yêu người, đem hết tuổi xuân, đem hết cuộc đời phục vụ cho lý tưởng quốc gia dân tộc, đem tấm thân vào vùng chinh chiến lửa đạn bảo vệ quê hương đồng bào.

Chiều nay, trời âm u và hơi se lạnh, em được cái vinh dự đưa một anh cựu sĩ quan Không Quân A37 ra phi trường Biloxi-Gulfport International Airport về lại Orange County, California miền cực Tây nước Mỹ. Có 7 phi công Việt Nam từ mọi phương trời về đây tụ họp kỷ niệm thường niên 3389th Training Pilot Squadron với các bạn đã từng được huấn luyện ngày xưa tại Trung Tâm Keesler Air Force Base. Ngồi trên xe nhìn theo vóc dáng phong sương, mái tóc đậm màu thời gian của người chiến sĩ một thuở hào hùng, chậm bước mang nặng tâm tư hờn vong quốc mờ dần trong ánh chiều vàng vọt, em xúc động vô cùng. Các anh, tất cả các anh, là những anh hùng của quê hương Việt Nam trong thời ly loạn, trong thâm tâm em, các anh vẫn là những anh hùng của ngày hôm nay, của ngày mai, và mãi mãi... Em không biết mặt, biết tên tất cả các anh, nhưng em thương các anh, những mảnh đời dang dở đau thương đã hy sinh trọn tuổi xanh cho quê hương đất nước.

Em xin cám ơn tất cả các anh chiến sĩ của quân lực anh hùng VNCH.

 

L.P. Trịnh

 

 

© 2001 by Tổng Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam. All Rights Reserved.Chính Việt xin đón nhận mọi ý kiến xây dựng và bài vở, xin email về baochinhviet@gmail.com

Search