" SẦU RIÊNG" Thơ Trần Quốc Bảo
Tặng qua một trái sầu riêng,
Tình Quê ấp ủ cho miềng nhớ nhau.
Hậu Giang con nước trôi mau,
Hổng trôi vơi đặng mối sầu riêng em!
Ví dầu còn chút ấm êm,
Là trong mộng mị hằng đêm trở về.
Ngàn trùng đành lẽ cắt chia,
Nhưng tim ai chẳng phai lìa hình ai.
Bao nhiêu tình tự Đồng Nai,
Xuôi theo Lòng Tảo ra ngoài Đại dương.
Gửi người trăm nhớ ngàn thương,
Ấp yêu mùi vị Quê Hương nồng nàn!
Kể từ Nước mất, nhà tan!
Đường xưa xóm cũ điêu tàn xác xơ.
Buồn hiu hắt bãi Cần Giờ,
Ưu phiền trải xuống Dốc Mơ từng chiều!
Hận sầu riêng miệt Lái Thiêu,
Giọng hò trên bến Ninh Kiều cô đơn!
Sương mờ sóng nước Cái Mơn,
Mây buồn phủ ngọn Thất Sơn não nề.
Người đi nặng một lời thề,
Góp muôn ngọn gió thổi về Quê Hương.
Quét tan mây ! xé màn sương !
Cho sông núi rực ánh dương chan hoà
Trái sầu riêng gửi tặng qua,
Mang theo chờ đợi xót xa từng ngày!
Ầu ơ ... thương nhớ vơi đầy,
Trong mơ, em thấy cờ bay vàng trời !