Bây giờ là mùa thu
Nhìn hàng cây úa lá
Nhớ em buồn vời vợi
Vương nhánh sầu chơi vơi!
Một màu thu úa nhuộm bên song
Cảm xúc bâng khuâng vướng mảnh lòng
Ký ức trôi về khơi dĩ vãng
Chập chờn sống lại những ngày không !
Cao Truc Giang
Thơ mùa thu Ý NGA/Á NGHI
NHỚ NHÀ QUÁ!
Cá kèo kho bông súng
Mẹ bỏ gì mà thơm?
Choàng cổ Mẹ, con ôm:
-Hương Mẹ thơm hơn hết!
Kẽo kẹt, Ba đưa võng.
Chiếu trải cạnh hồ sen,
Hít hà Ngoại ngợi khen:
-Hương sen quyện hương sứ.
Đêm trăng nghe dế gáy
Hòa âm trong nhịp chày
Ôi hương đồng gió nội
Sao mà mát hây hây!
Hương nào cũng nồng say!
Âm thanh nào cũng hay
Đẹp làm sao thuở ấy
Chưa ai phải tù đày!
TRĂNG SÁNG VẮNG AI
Bởi sáng trăng, côn trùng trẩy hội
Cau vờn trăng cá mới bơi vui
Ai nhìn trăng chỉ nhớ Ai thôi
Hoa chuối cười, ai thêm bối rối.
AI BUỒN NGẮM NGHÍA
Rủ em ngắm ánh bình minh
Sao em dậy trễ? Tội tình nắng cao.
Hoàng hôn mình hẹn gặp nhau
Đợi em đến nỗi… ngọt ngào trăng lên.
ANH THƯƠNG EM LẮM!
Cám ơn anh vẫn thương em
Quay quay trái đất vẫn mềm mại yêu.
Lời chầm chậm, gió hiu hiu
Em nghe rộn rã, nâng niu sáng chiều.
-Cám ơn thương chậm nhưng nhiều
Hỏi han, chờ đợi, vòng vèo “nhận” anh
Chờ lâu lâu, đợi loanh quanh
Trông mong rõ nét, tập tành lặng thinh.
Cám ơn trăng mật vẫn lành,
Cám ơn nguyệt vẫn ngọn ngành soi nhau.
Bây giờ anh trước, em sau
Hứa nhau vĩnh viễn ngọt ngào trăm năm.
CỨ SỢ… CỚ SỰ
Gọi anh vận tốc siêu âm
Sao anh rừng rậm tìm Trầm, Ngãi, Hoa?
Hồng, Mai, Cúc… có mượt mà?
Hay cô tóc đã sương pha như chàng?
Ý NGA